Chớp mắt một cái, từ Vạn gia trở về đã qua được hai ngày.
Vô Tướng pháp sư bị Diệp Trần đùng Hám Thần thuật khống chế lại, lão hòa thượng này tuy rằng không phải kẻ tốt lành gì, tuy nhiên Phạm Âm Tự phía sau hắn là thế lực rất lớn ở Đông Giang, nói không chừng sau này còn có tác dụng, cho nên cũng không có giết hắn.
Còn về Vạn gia, Vạn Quán Tài bị một chưởng của Diệp Trần vỗ chết, trang viên của Vạn gia cũng bị Diệp Trần trước khi đi cho một mồi lửa đốt rụi.
Mà ở trong thời gian hai ngày này, Diệp Trần luyện hóa hai con khôi lỗi cao cấp có được từ chỗ Vô Tướng, sau đó phân biệt phái đến bên cạnh Tô Lam và Sở Phi Yên.
Hai con khôi lỗi cao cấp này, về mặt ngoại hình so với người bình thường gần như không khác nhau, sẽ không để cho người chú ý, hơn nữa thực lực cường đại, cho dù là võ giả Thánh Cảnh cũng có thể giết chết!
Tuy nhiên vấn đề duy nhất chưa đủ chính là, cái đồ chơi này cần linh thạch để duy trì, mà số lượng linh thạch ở trên trái đất thì rất hiếm, trong tay hắn bây giờ cũng chỉ có mười khôi mà lão hòa thượng Vô Tướng kia kính dâng lên mà thôi, đoán chừng chỉ có thể duy trì được khoảng một năm...
Ngày thứ ba, ngay lúc Diệp Trần chuẩn bị bắt đầu thu thập dược liệu Trúc Cơ đan, sau đó luyện chế Trúc Cơ đan làm chuẩn bị để đột phá cảnh giới Trúc Cơ thì lại có một vị khách không mời mà đến.
Dịch Sơn Hà, Tổng tham mưu trưởng Thần Long vệ, thượng tướng Hoa Hạ đến rồi!
Dịch Sơn Hà nhìn thấy Diệp Trần, câu nói đầu tiên là, "Diệp tiên sinh, việc lớn không tốt!"
Diệp Trần biết, ý của Dịch Sơn Hà, khẳng định là chuyện mình tru sát bốn quân của Thần Long vệ, "Lão tướng quân bốn người Công Tôn Vân Long khiêu khích ta trước, chết chưa hết tội! Chắc là quân đội muốn định tội của ta sao?."
Trong khi nói chuyện, vẻ mặt Diệp Trần lộ ra thần sắc lạnh lùng, nếu như quân đội thật muốn định tội của hắn, hắn đương nhiên sẽ không cúi đầu nhận phạt, cùng lắm thì mang theo mẹ con Tô Lam đi ra nước ngoài sống là được.
Dịch Sơn Hà cũng cảm ứng được khí tức lạnh lùng trên người Diệp Trần, vội vàng nói:
"Diệp tiên sinh ngươi hiểu lầm! Tuy rằng ngươi giết bốn người Công Tôn Vân Long, việc này hoàn toàn chính xác là có chút lỗ mãng, tuy nhiên chính như lời ngươi nói, là bốn người bọn họ khiêu khích ngươi trước, cao tầng trong quân đội đối với cách làm của ngươi tuy rằng rất không hài long, nhưng nể tình trước đó ngươi tiêu diệt bảy tổ chức sát thủ lớn, lấy được Lôi Thần quyền trượng, công lao quá lớn, cho nên đã quyết định không truy cứu..."
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu chặt hơn, "Đã như vậy, vậy lão tướng quân vừa mới nói tới việc lớn không tốt, thì là chuyện nào?
Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, nói:
"Diệp tiên sinh còn nhớ đến, trước đó ngươi đã từng giết chết một vị Thánh tử của Thánh Tâm các, đúng không?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu,
"Không sai, tên kia hình như tên là Tần Vô Song..."
Dịch Sơn Hà thở dài:
"Chính là người này! Người này chẳng những là Thánh tử Thánh Tâm các, mà còn là người Tần gia ở Kinh Đô!"
Diệp Trần nghe được tin tức này, lông mày không thể không nhíu lại, lạnh lùng nói:
"Hóa ra là người Tần gia ở Kinh Đô, sớm biết như vậy ta nên cho hắn thêm mấy chưởng!"
Vẻ mặt Dịch Sơn Hà tỏ ra lo lắng nói:
"Diệp tiên sinh, làm sao mà ngươi vẫn còn không rõ? Ngươi giết Thánh tử Thánh Tâm các, thiên tài trăm năm mà Tần gia mới có, Thánh Tâm các và Tần gia há lại sẽ để yên chuyện này sao?"
"Trước đó nếu không phải có đại thủ trưởng đè ép thay ngươi, hơn nữa chính là do Tần Vô Song khiêu khích trước, bên chúng ta chiếm lý, người của Tần gia và Thánh Tâm các sớm đã ra tay với ngươi!"
"Thế nhưng bây giờ, ngươi lại giết Thần Long Tứ Quân, đưa tới biến động to lớn trong quân đội, bây giờ ngay cả đại thủ trưởng cũng không có cách nào tiếp tục bảo vệ ngươi!"
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Ta đã nhận được tin tức đáng tin cậy, Thánh Tâm các thông qua Tần gia, đã cùng quân đội đạt thành ký kết ngầm, Tần Đạp Thiên lão tổ của Tần gia, chẳng mấy chốc sẽ hướng ngươi ước chiến, lấy phương thức sinh tử quyết đấu, để chấm dứt đoạn ân oán này! Mà quân đội sẽ giữ yên lặng, sẽ không nhúng tay vào việc này!"
Nghe Dịch Sơn Hà giải thích xong, Diệp Trần cuối cùng hiểu được cái gì gọi là chuyện lớn không tốt mà Dịch Sơn Hà nói ý là gì, tuy nhiên Diệp Trần cũng không phải quá để ý, "Tần Đạp Thiên lão tổ Tần gia sao? Ước chiến sinh tử đâu? Ta đây ngược lại thế nhưng là rất muốn mở mang kiến thức một chút!"
Dịch Sơn Hà lập tức gấp, "Diệp tiên sinh, vị lão tổ Tần gia này cũng không phải là nhân vật tầm thường a!"
"Ngươi còn nhớ rõ trước đó ta đã từng nói qua sao, chuyện mà võ lâm Hoa Hạ liên thủ với nhau vây quét Thánh Tâm các sao? Lúc trước đó cái tên thiếu niên kia lực một người đánh bại các cao thủ Trung Nguyên, ngươi có biết là ai không?"
Lông mày Diệp Trần nhíu lại, "Chẳng lẽ thiếu niên đó chính là Tần Đạp Thiên sao?"
Dịch Sơn Hà lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói:
"Không! Thiếu niên kia so với tuổi tác của ta còn nhỏ hơn, làm sao có thể là lão tổ của Tần gia?"
"Thiếu niên kia là đồ đệ của Tần Đạp Thiên, bây giờ đã là Thánh chủ của Thánh Tâm các, thực lực của hắn so với bốn mươi năm trước không biết cao hơn bao nhiêu!"
"Còn về Tần Đạp Thiên sư phụ của hắn, thực lực càng mạnh! Theo lời kể người này đã sống gần hai trăm tuổi, tu vi võ công càng đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh trong truyền thuyết, thực lực còn ở trên vị Thánh chủ Thánh Tâm các kia, cho dù là trong nội bộ Thánh Tâm các cường giả nhiều như mây cũng là số một số hai!"
Nghe xong lời giải thích của Dịch Sơn Hà, Diệp Trần lập tức cười, "Ý tứ của lão tướng quân là ta không bằng hắn sao?"
Trên mặt của Dịch Sơn Hà lập tức hiện ra nụ cười xấu hổ, nói ra lời nói sâu xa:
"Diệp tiên sinh, nói lời nói từ đáy lòng, thiên phú võ đạo của ngươi đích thật là cuộc đời ta ít thấy, nếu như có thể thu liễm tài năng lại một chút, đợi một thời gian, thiên hạ này nhất định không có một người nào sẽ là đối thủ của ngươi! Nhưng bây giờ cũng không phải lúc hành động theo cảm tính a!"
Lời nói của Dịch Sơn Hà rất khéo, nhưng ý tứ bên trong cũng hết sức rõ ràng, là muốn Diệp Trần không tiếp nhận ước chiến của Tần Đạp Thiên.
Diệp Trần hiểu ý tứ của Dịch Sơn Hà, nhưng hắn lại cười ha ha, "Làm con rùa đen rút cổ thì không phải là phong cách của Diệp Cuồng Tiên ta, hơn nữa ai thua ai thằng còn chưa chắc đâu!"
Dịch Sơn Hà còn muốn khuyên tiếp, Diệp Trần trực tiếp khoát tay áo, nói:
"Lão tướng quân không cần nhiều lời, ân oán giữa ta và Thánh Tâm các, sớm muôn gì đều phải giải quyết, hơn nữa ngươi cho rằng, nếu như ta tránh né mà không chiến, Tần Đạp Thiên bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao?"
"Cái này..."
Dịch Sơn Hà lập tức không phản bác được.
Lấy hắn sự hiểu biết của hắn đối với Thánh Tâm các và Tần gia ở Kinh Đô, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, mà Diệp Trần lại không có sự ủng hộ của quân đội, dường như cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, Diệp Trần nếu như tránh né mà không chiến tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới thanh danh!
Diệp Trần chậm rãi đi tới trước lan can, nhìn vào khung cảnh núi non xa xôi mây mù lượn lờ, mở miệng nhàn nhạt nói:
"Nếu như đã không thể tránh, cùng bị động tiếp nhận khiêu chiến còn không bằng chủ động xuất kích, giữ quyền chủ động ở trong tay mình!"
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà phát hiện trên người Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra một đạo khí thế vô cùng cường đại, ép hắn đến thở cũng có chút không thông!
"Diệp tiên sinh, ý của ngươi là..."
Chậm rãi thu lại khí thế ở trên người, Diệp Trần nghiêng đầu lại hướng về phía Dịch Sơn Hà mỉm cười, "Lão tướng quân, xin giúp ta hướng Tần Đạp Thiên gửi một cái chiến thư, nói Diệp Cuồng Tiên ta, sau mười ngày hẹn hắn quyết một trận tử chiến ở trên sông Thiên Giang!"
"Cái gì!"
Dịch Sơn Hà lập tức choáng váng, hắn tới lần này vốn muốn khuyên Diệp Trần tạm thời tránh đi mũi nhọn, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cái tên này chẳng những không lui, ngược lại muốn chủ động ước chiến với Tần Đạp Thiên!