Thần Đế Trọng Sinh

Chương 184: Mai phục!




Jeferson lập tức giật nảy cả mình, hắn gần như đều không có thấy rõ ràng bất kỳ động tác gì của đối phương, đối phương đã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn như một con ma!

Hắn tin tưởng, nếu như đối phương muốn giết hắn, quả thực còn dễ hơn so với nghiền chết một con kiến.

Cũng may thiếu niên thần bí trước mắt này dường như là bằng hữu của Mân Côi, đối với hắn nhưng là không có ác ý gì.

"Mau nói! Mân Côi đến cùng là chết như thế nào?"

Diệp Trần hỏi lại một lần nữa,

Jeferson không dám giấu diếm, vội vàng nói:

"Đoạn thời gian trước, Mân Côi đi chấp hành nhiệm vụ ở Hoa Hạ, sau khi trở về, không biết từ nơi nào lấy được giải dược của Tam Thi thần đan, sau đó lặng lẽ liên lạc với mọi người, muốn tổ chức một trận bạo động, lật đổ sự thống trị của thủ lĩnh, kết quả có người lặng lẽ báo tin với thủ lĩnh, về sau hai bên đại chiến ở phía ngoài Băng Long Đàm trăm dặm, Mân Côi bị thủ lĩnh vỗ một chưởng rơi vào bên trong Băng Long Đàm..."

Sau khi nghe Jeferson kể lại, Diệp Trần ngay lập tức vừa giận lại hối hận, sớm biết sẽ có chuyện như vậy, nói như thế nào hắn cũng không nên cho Mân Côi phối phương giải dược Tam Thi thần đan, như vậy cô ta cũng sẽ không trở lại nơi này, tự nhiên sẽ không chết ở trong tay Mục Thiên Hoa.

Kiếp trước, Mân Côi vì cứu hắn mà chết, hắn vốn cho rằng bây giờ, có thể thay đổi vận mệnh của nữ nhân này, không nghĩ tới lại để cho cô ta còn chết sớm hơn!

"Mục Thiên Hoa!!!"

Nghĩ tới cái kẻ cầm đầu này, trong nháy mắt Diệp Trần tiến vào trạng thái bùng nổ, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, người cũng đã lao vào bên trong thành Băng Tuyết!

"Này!"

Jeferson muốn ngăn cản, nhưng Diệp Trần đã sớm đi xa hơn trăm thước, đứng ở chỗ cao nhất của tòa thành, quát lớn.

"Mục Thiên Hoa! Ngươi cút ra đây cho ta!!!"

"Cút ra đây!"

"Đi ra!"

...

Giọng nói vang lên quanh quẩn trong toàn bộ thành Băng Tuyết, bọn sát thủ ở trong toàn thành này, mọi người lập tức biến sắc.

Ở trong tòa thành này, thủ lĩnh Mục Thiên Hoa chính là trời, chính là chúa tể, thế mà lại có người dám gọi thẳng tục danh của thủ lĩnh, đây không phải là đang muốn chết sao?

Sau đó, mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, nhìn thấu một tên thiếu niên đang tức đến sùi bọt mép, đang đứng ở trên nơi cao nhất của tòa thành, giống như thiên thần.

"Tiểu tử từ đâu tới, cũng dám đến tổng bộ Huyết Ảnh Thiên Phạt của ta giương oai! Muốn chết sao?"

Sau một tiếng quát to vang lên, môt người đàn ông trung niên khôi ngô từ phía dưới nhảy ra ngoài, sau đó nhảy mấy lần vượt qua mấy nóc nhà, hung hăng hướng về phía Diệp Trần đập tới một quyền!

Thở ra!

Kình phong cuồn cuộn, ùn ùn kéo đến mà tới, người đàn ông trung niên khôi ngô này hiển nhiên cũng là một tên cao thủ cảnh giới tông sư Hóa Kình, một quyền chỉ sợ có thể phá vỡ toàn bộ căn nhà dưới chân của Diệp Trần!

Diệp Trần nhìn thấy người này xuất hiện, đôi mắt lập tức phát lạnh, đã nhận ra thân phận của người này, người này tên là Tiết Bàn, là một con chó săn trung thành nhất của Mục Thiên Hoa, đồng thời cũng là tổng huấn luyện viên của Huyết Ảnh Thiên Phạt.

Ở kiếp trước, trước lúc võ công của Diệp Trần còn chưa có đại thành, người này chính là tồn tại mà để hắn phải ngưỡng vọng, cho dù là đến trước khi chết, nếu không phải hắn sử dụng cấm dược, cưỡng ép tăng thực lực của mình lên, cũng vẫn không phải là đối thủ của người này.

Đáng tiếc, đó là kiếp trước!

Tiết Bàn bây giờ, ở trong mắt Diệp Trần, quả thực không khác gì một con kiến hôi.

"Chết!"

Diệp Trần đứng ở đỉnh cao nhất của tòa thành, thân thể cũng không hề nhúc nhích, trực tiếp thuận tay vung lên!

"Bành!"

Vốn Tiết Bàn còn có khí thế hung hăng, còn chưa tới gần mười mét trước Diệp Trần, trong nháy mắt cả người bị một cỗ lực lượng vô hình rõ ràng đánh cho nổ tung!

Mọi người ở phía dưới thấy cảnh tượng này, toàn bộ lập tức sợ choáng váng.

Tiết Bàn này, thế nhưng là tổng huấn luyện viên của bọn họ, ở trong Huyết Ảnh Thiên Phạt thế nhưng là có thực lực gần với thủ lĩnh Mục Thiên Hoa và phán quan Phương Bất Quần!

Ở trong lòng của bọn hắn, càng là tồn tại như một vị chiến thần, thế mà bây giờ bị tên thiếu niên thần bí này, tùy tiện một chưởng trực tiếp đánh nổ rồi sao?

"Diệp Cuồng Tiên ta hôm nay đến đây, chỉ vì giết Mục Thiên Hoa, tất cả những người không liên quan mau tránh ra cho ta, bằng không, Tiết Bàn chính là tấm gương của các ngươi!"

Diệp Trần lặng lẽ nhìn mọi người ở xung quanh phía dưới một lượt, mở miệng lạnh lùng nói.

Những người này có không ít người đều là người quen biết cũ của hắn ở kiếp trước, bằng không hắn cần gì phải nói nhảm? Trực tiếp giết sạch là được.

"Hóa ra hắn chính là Diệp Cuồng Tiên!"

"Phương phán quan chính là chết ở trong tay của người này!"

"Nghe nói một mình hắn tiêu diệt bảy cao thủ của bảy tổ chức sát thủ lớn, còn có chiến thần Bì Đặc của nước Mỹ, thực lực của những người này đều không kém hơn so với Phương phán quan!"

"Coi như thủ lĩnh, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người này!"

...

Mọi người nghị luận sôi nổi một trận, rất nhiều người đã rất thức thời tránh ra xa.

Những người này, phần lớn đều là bởi vì ăn Tam Thi thần đan của Mục Thiên Hoa cho nên mới không thể không bán mạng cho hắn, thế cho nên sẽ không vì Mục Thiên Hoa mà đưa tính mạng của mình vào.

"Khặc khặc!"

Một tiếng giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, "Diệp Cuồng Tiên, cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi!"

Giọng nói vừa rơi xuống, ở một chỗ cao trong tòa thành đối diện với Diệp Trần, xuất hiện bóng dáng của một ông lão mặc áo đen.

Chỉ thấy lão giả này khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, một thân mặc áo bào đen, trên mặt còn mang theo nửa cái mặt nạ.

Nhìn thấy người này xuất hiện, hai mắt Diệp Trần ngưng tụ, tỏa ra một cỗ sát khí ngút trời, mở miệng nói ra từng chữ:

"Mục! Thiên! Hoa!"

Mục Thiên Hoa nhìn thấy Diệp Trần nhìn qua hắn cừu thị như thế, trong lòng không hiểu phát lanh, không thể không nhướng mày, vội vàng nói:

"Hình như ta với các hạ không có thâm cừu đại hận gì a? Tuy rằng trước đó thủ hạ của ta đã từng ám sát qua các hạ, thế nhưng lại cũng không có thành công, ngược lại đã bị các hạ giết chết, chuyện trên đảo Vĩnh Ninh cũng giống như vậy, mọi người đều vì người thuê đi ám sát mà thôi!"

"Các hạ vì Hoa Hạ quốc bán mạng như thế, chỗ tốt có thể đạt được bao nhiêu? Tại sao họ không ngồi xuống và nói về những chỗ tốt đó, có thể các hạ sẽ không muốn giết tôi như thế này a!"

Mục Thiên Hoa chậm rãi mà nói, nói một cách ranh mãnh và hạ tư thái xuống rất thấp, hắn ta thực sự muốn nói chuyện hòa bình với Diệp Trần.

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức cười, thế nhưng lại là cười lạnh.

Mục Thiên Hoa còn tưởng rằng Diệp Trần đã động tâm một chút, vội vàng nói tiếp:

"Chỉ cần các hạ không là địch với lão phu, lão phu có thể trả bát cứ giá nào, các hạ có điều kiện gì, có thể nói!"

Nụ cười lạnh ở trên mặt Diệp Trần, lập tức càng thêm nồng nặc, "Tốt lắm! Điều kiện của ta chính là...cái đầu ở trên cổ ngươi!"

Cùng lúc nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm mạnh một cái, người đã bay nhào tới trước người Mục Thiên Hoa.

Cùng lúc đó, "Ầm ầm!" Một tiếng vang thật lớn, tòa thành kia cao mấy chục mét, thế mà rõ ràng bị một cước của Diệp Trần giẫm cho sập!

"Nhận lấy cái chết!"

Diệp Trần ở trên không trung, trực tiếp đánh ra một quyền!

Mục Thiên Hoa không ngờ rằng quyết tâm giết mình của đối phương lại lớn như thế, hắn tự nhiên không phải là đối thủ của Diệp Trần, không hề nghĩ ngợi và nhanh chóng rút lui về phía sau.

"Ầm ầm!"

Tòa thành dưới chân Mục Thiên Hoa kia cũng bị một quyền này của Diệp Trần đánh thành nát bét.

Mục Thiên Hoa lập tức quá sợ hãi, vừa nhanh chóng lui lại, vừa cao giọng hô to, "Tướng quân Đặc Lôi Tây! Giúp ta!"

"Ừm?"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không nhướng mày, chợt có một cảm giác hết sức nguy hiểm đột nhiên xông lên đầu.

"Khặc khặc! Diệp Cuồng Tiên, ta chờ ngươi ở đây đã lâu!"

Một người đàn ông trung niên da trắng với một cây trượng màu tím, giống như một con ma, đột nhiên xuất hiện trong không trung phía trên Diệp Trần, sau đó chĩa cây trượng hướng về Diệp Trần ở phía dưới, "Lôi Phạt!"

Một tiếng sấm sét đáng sợ, mạnh mẽ bổ xuống!