Thần Đế Trọng Sinh

Chương 153: Thuật Nhiếp Hồn




Diệp Trần thấy thể, không thể không suy nghĩ,

"Trạng thái tinh thần của Phi Yên dường như không đúng lắm! Chẳng lẽ bị người dùng thủ đoạn thôi miên sao?"

"Thế nhưng lấy tu vi của Phi Yên bây giờ là Luyện Khí tầng hai, đã không kém Cổ Thuần Dương, thủ đoạn thôi miên thông thường căn bản đối với cô ta không có tác dụng...không phải là trúng thuật Nhiếp Hồn của tu chân giả chứ?"

Ở bên trong Tu Chân giới, Luyện Khí là xu hướng chính, nhưng cũng có trường phái khác.

Ví dụ như trước đó Tần Vô Song Thánh tử Thánh Tâm các kia, tu luyện chính là truyền thừa tu chân của trường phái luyện thể.

Mà ngoài trường phái Luyện Khí và trường phái Luyện Thể ra, ở Tu Chân giới còn có một trường phái thường gặp, đó chính là trường phái Luyện Tâm.

Cái gọi là trường phái Luyện Tâm, tên như ý nghĩa, chính là tu hành trên phương diện tinh thần, tu luyện tới trình độ đăng phong tạo cực, có thể nhất niệm huyễn hóa ra một phương thế giới, thậm chí so với trường phái Luyện Khí và trường phái Luyện Thể, còn khó khăn hơn nhiều lắm!

"Theo tình huống trước mắt tới xem, đạo hành của người này chắc là tương đối thấp, lại thêm bản thân Phi Yên cũng là tu chân giả, sức chống cự vượt xa không phải người bình thường có khả năng đánh đồng, cho nên chỉ là tinh nhận nhận lấy một số ảnh hưởng, cũng không được kiểm soát hoàn toàn... ""

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đối tượng đầu tiên mà Diệp Trần hoài nghi, dĩ nhiên chính là nam thanh niên cao lớn ở bên cạnh Sở Phi Yên, người này chắc là Vạn Cảnh Vân thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh.

Diệp Trần hơi cảm ứng một lát, phát hiện thể nội của Vạn Cảnh Vân này, quả nhiên có một đạo chân nguyên gợn sóng như có như không, vậy mà cũng là một tên tu chân giả!

Chỉ có điều, người này ngay cả cánh cửa nhất trọng còn chưa có bước vào, căn bản không đủ để cấu thành uy hiếp đối với Sở Phi Yên.

"Xem ra phía sau Vạn Cảnh Vân này, ít nhất chắc là còn có tồn tại của một tên tu chân giả theo trường phái Luyện Tâm!"

"Chỉ là không biết, bọn họ làm như thế, đến cùng mục đích là như thế nào? Chẳng lẽ đơn thuần chỉ là để Vạn Cảnh Vân cưới Phi Yên làm vợ? Cái này không khỏi cũng quá lấy đại tài sử dụng vì mục đích nhỏ chứ?"

Tuy nhiên, sau khi đại khái đã làm rõ ràng tình trạng của Sở Phi Yên, vẻ mặt Diệp Trần lập tức phát lạnh, trong đôi mắt hiện một một vệt sát ý.

Thế mà có người, dám can đảm ở dưới mí mắt hắn, ra tay đối với bạn của hắn, thực sự là muốn chết a!

Ngay vào lúc trong lòng Diệp Trần đang suy nghĩ bay theo gió, cùng lúc đó Sở Phi Yên và thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, đã dọc theo con đường trải dài bằng thảm đỏ, chậm rãi đi tới trên đài cao.

Lúc này, người đàn ông trung niên chủ trì kia mở miệng lần nữa,

"Thực sự là trai tài gái sắc, một đôi được ông trời tác hợp cho! Ta tin tương mọi người đều giống như ta, đã không kịp chờ đợi đi! Như vậy thì do ta bây giờ tuyên bố, Vạn Cảnh Vân tiên sinh và Sở Phi Yên tiểu thư nghi thức đính hôn, chính thức..."

"Chậm đã!"

Người đàn ông trung niên chủ trì còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang, mọi người nhất thời đồng loạt hướng về nơi khởi nguồn của giọng nói kia nhìn lại.

Chỉ thấy, một thiếu niên đẹp trai ăn mặc quần áo bình thường, hai tay đúc ở trong túi quần, từ phía bên ngoài hội trường, dọc theo ở giữa thảm đỏ, chậm rãi hướng trên đài cao đi tới.

Hai tên tráng hán áo đen duy trì trật tự ở đây, lập tức bước nhanh lao tới,

"Vị tiên sinh này, phiền lòng mời ngươi trở về vị trí của ngươi!"

Tuy nhiên,

Hai người vừa mới tới gần bên cạnh Diệp Trần, đột nhiên giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị đẩy lùi ra ngoài.

"A!" "A!"

Theo hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên tráng hán mặc áo đen trực tiếp lăn xuống hơn mấy mét, kêu rên một hồi, trong thời gian ngắn chắc là không thể bò dậy nổi.

Mọi người nhất thời xôn xao, lúc này mới ý thức được, người thiếu niên trước mắt này, kẻ đến không có ý tốt!

Vạn Cảnh Vân ở trên đài cao, lập tức cũng nhíu mày,

"Tiểu tử thối từ đâu tới! Cũng dám tới phá việc lớn của bản thiếu! Người đâu, đuổi hắn đi ra ngoài cho ta!"

"Rõ!"

Sau khi Vạn Cảnh Vân ra lệnh, lập tức lại có bốn người, từ trong đám người nhảy ra ngoài, hơn nữa khí thế của bốn người này rất hùng hổ, sát khí bừng bừng, hiển nhiên so với hai tên tráng hán vừa nãy còn lợi hại hơn nhiều.

Tuy nhiên, bốn người lao tới trước mặt Diệp Trần, vẫn như cũ không thể động được góc áo của Diệp Trần, lần nữa bị đẩy lùi ra ngoài!

Mọi người bị dọa đến nhất thời thi nhau lùi lại.

Ngay cả Vạn Cảnh Vân nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không thể không kinh hãi, không tự chủ được lùi lại hai ba bước.

Phải biết, bốn người vừa rồi kia, thế nhưng là Vạn Quán Tài cha của hắn, phái cận vệ cho hắn, mỗi người đều có tu vi Ám Kình đại thành, đối phó trên trăm tên nam tử trưởng thành bình thường đều không đáng kể gì, bây giờ thế mà ngay cả thân thể đối phương còn chưa có chạm được, đã bị đẩy lùi ra ngoài, đây là thực lực mạnh cỡ nào?

"Chẳng lẽ là tông sư Hóa Kình, Thế nhưng hắn rõ ràng so với ta còn ít tuổi hơn a..."

Mắt thấy thiếu niên thần bí này, giống như là đi bộ nhàn nhã, đi tới trước đài cao, Vạn Cảnh Vân lập tức cuống lên, vôi vàng hướng phía sau lưng mình hô to một tiếng,

"Chu đại sư!"

Bạch!

Sau khi Vạn Cảnh Vân hô to một tiếng, có một giọng nói giống như quỷ mị, ngăn ở trước mặt Diệp Trần, như là trống rỗng đột nhiên xuất hiện!

Chỉ thấy người này, là một ông lão ước chừng năm mươi tuổi, thân thể gầy gò như củi, gần như chỉ còn lại da bọc xương, dáng người còng xuống, thậm chí còn có chút dị dạng...thế nhưng nhãn thần hung ác nham hiểm, giống như một con diều hâu hung ác!

"Kiệt kiệt kiệt! Tiểu tử! Lão phu không cần biết ngươi có thân phận gì, lại vì sao mà đến, nếu còn dám tiến lên một bước, chết!"

Hai mắt của ông lão gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, dùng giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe, chậm rãi mở miệng nói.

Diệp Trần nhướng mày,

"Quả nhiên là Tu Chân giả trường phái Luyện Tâm! Chính là ngươi dùng thuật Nhiếp Hồn, mê hoặc bạn của ta sao?"

Lấy qua hệ giữa Diệp Trần và Sở Phi Yên, lúc này nhìn thấy Diệp Trần đứng ra, Sở Phi Yên thế mà không hề bị lay động, dường như không biết hắn, thông qua điểm này, Diệp Trần có thể cơ bản xác định, Sở Phi Yên khẳng định là trúng thuật Nhiếp Hồn, cho nên bản thân mới sẽ bị mất phương hướng, chỉ có điều còn chưa có được khống chế hoàn toàn.

"Kiệt kiệt kiệt!"

Lão giả kia nghe được lời này của Diệp Trần, đầu tiên là giật mình, sau đó phát ra một tiếng cười quái dị,

"Không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy, mà đã có kiến thức như thế! Vậy mà có thể liếc mắt nhận ra thuật Nhiếp Hồn của lão phu, không tệ! Không tệ!"

"Hừ!"

Diệp Trần lập tức nhịn không được cười nhạo một tiếng, hai tay vẫn như cũ đíc ở trong túi quần, thản nhiên nói:

"Lão gia hỏa, nói ngươi béo ngươi thật đúng là thở gấp! Ngươi mặc dù sử dụng thuật Nhiếp Hồn, nhưng ngươi ngay cả da lông cũng không có học được, bằng không như thế nào mà ngay cả một cô gái cũng không giải quyết được chứ? Còn muốn mượn nhờ những ngoại vật này?"

Lão giả kia nghe được điều này, trong lòng lập tức giật mình,

Hắn vốn muốn sử dụng thuật Nhiếp Hồn, trực tiếp khống chế Sở Phi Yên, nhưng không nghĩ tới, ý chí của cô gái này rất kiên định, cuối cùng đành phải lùi lại làm theo cách khác, để cô ta có ấn tượng tốt đối với Vạn Cảnh Vân, để cho hai người trở thành người yêu, sau đó lại đạt tới mục đích mà không thể cho ai biết của hắn.

Không nghĩ tới thế mà bị Diệp Trần một câu nói toạc ra!

"Nói đi, vì sao ngươi phải hại bạn của ta? Thành thật khai báo, ta còn có thể lưu ngươi được toàn thây!"

Diệp Trần lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói.

Lão giả kia nghe được điều này, lập tức tức giận đến không chịu được,

"Tiểu tử thật cuồng! Ta không biết ngươi có lai lịch gì, tuy nhiên lập tức, ngươi sẽ trở thành nô bộc trung thành nhất của lão phu!"

Thoại âm rơi xuống, ông lão bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra! Đôi mắt thế mà toàn bộ biến thành màu trắng!

Oanh!

Trong cặp mắt của ông lão kia, vậy mà bắn ra một tia ánh sáng trắng yếu ớt, bắn thẳng tới mi tâm của Diệp Trần!

Đồng thời, lão giả kia lại vang lên giọng nói khàn khàn khó nghe một lần nữa,

"Nhiếp Hồn Đại Pháp!"