Ầm ầm!
Ngay vào lúc Diệp Trần trầm tư, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng của một cuộc đánh nhau làm cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Nhanh! Ngăn lại con yêu thú này, không được để cho nó xông ra Cửu Thiên Sát Lục đại trận! Bằng không toàn bộ Trái Đất đề sẽ đứng trước một trận thảm họa!!"
Người nói chuyện có dung mạo tuyệt mỹ, khí tức thanh nhã, bỗng nhiên chính là Đường Thanh Nhã bây giờ là một trong tam đại đường chủ của Cuồng Tiên môn!
Về phần con yêu thú nguy hiểm trong miệng của nàng kia bỗng nhiên chính là Hỗn Thế Ma Viên!
Hóa ra, Diệp Trần từ chết tới sống lại như vậy một lần tiến vào thế giới Hỗn Độn sau đó lại quay về Hạo Thiên giới cũng chẳng qua chỉ là trong chốc lát.
Mà Hỗn Thế Ma Viên và Hi Nguyệt ở lúc thời khắc cuối cùng được Diệp Trần đẩy vào bên trong Hạo Thiên giới.
Các đệ tử Cuồng Tiên môn phụ trách trông coi thông đạo, sau khi phát hiện có người xâm nhập, tự nhiên là dựa theo nhắc nhở của Diệp Trần trước khi rời đi, chuẩn bị giế t chết Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên ngay tại chỗ!
Đáng tiếc là, Hỗn Thế Ma Viên là tồn tại kinh khủng bực nào? Tuy rằng trước đó bị trọng thương, thực lực đã suy yếu rất lớn nhưng cũng không phải những người này của Cuồng Tiên môn có thể chống lại, bây giờ đã tử thương hơn phân nửa, tràng diện vô cùng thảm liệt.
Thần niệm của Diệp Trần hơi quét qua, cũng đã làm rõ ràng tình trạng, không thể không lắc đầu, vội vàng lao tới.
"Rống!!"
Sau khi lời nói của Đường Thanh Nhã rơi xuống, hiển nhiên đã chọc giận Hỗn Thế Ma Viên, Hỗn Thế Ma Viên lập tức điên cuồng gào thét một tiếng, trực tiếp giơ bàn tay to lớn của mình lên hướng Đường Thanh Nhã vỗ tới.
Đường Thanh Nhã chẳng qua mới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh làm sao có thể ngăn cản một kích tức giận của Hỗn Thế Ma Viên, thậm chí ngay cả trốn tránh cũng không làm được, cả người vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng trắng bệch, hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng lúc này:
Bạch!
Một đạo thân ảnh vô cùng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô.
Diệp Trần thuận tay vung lên dễ dàng hóa giải một kích trí mạng của Hỗn Thế Ma Viên thành vô hình.
"Diệp Trần!"
"Tôn thượng!"
Hỗn Thế Ma Viên và Đường Thanh Nhã gần như cũng lúc kinh hô một tiếng, nét mặt của cả hai đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhất là Hỗn Thế Ma Viên, lúc trước ngay lúc nó bị Diệp Trần đẩy vào bên trong Hạo Thiên giới, thế nhưng là tận mắt thấy Diệp Trần bị Thiên Ý của Tu Chân giới công kích rõ ràng đánh nổ hóa thành một đám sương máu, bây giờ thế mà còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt nó, đây quả thực giống như đang nằm mơ.
"Tôn thượng! Thật... Thật là ngài? Ta trước đó rõ ràng nhìn thấy ngài..."
Thân thể Hỗn Thế Ma Viên hơi chao đảo một cái đã biến trở về bộ dáng người đàn ông trung niên, vọt tới trước mặt Diệp Trần, trên mặt tất cả đều là hiện ra vẻ kích động.
Diệp Trần mỉm cười:
"Lão vượn, việc này nói rất dài dòng, sau này chúng ta hãy nói..."
Diệp Trần còn chưa nói hết lời này:
Bạch!
Một đạo thân ảnh vô cùng xinh đẹp đã giống như một cơn gió bay tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn.
Người này bỗng nhiên chính là Hi Nguyệt!
Trước đó, Hi Nguyệt tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần bị đánh nổ, tuy rằng ở lúc thời khắc cuối cùng bị Diệp Trần đẩy vào bên trong Hạo Thiên giới, thoát khỏi một kiếp nhưng là cả người đã hoàn toàn choáng váng, giống như cái xác không hồn, trước đó nếu như không phải được Hỗn Thế Ma Viên che chở thì đoán chừng cũng đã bị đệ tử của Cuồng Tiên môn giết đi!
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Diệp Trần trở về, Hi Nguyệt lúc này mới sống lại lần nữa:
"Diệp Trần, thật là ngươi sao? Ngươi không chết? Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi! Ta rất vui! Thật là vui! Ô ô ô..."
Hi Nguyệt nhào vòa trong ngực Diệp Trần khóc như mưa, nói chuyện cũng đã có chút không rõ lời.
Diệp Trần lập tức dở khóc dở cười, đành phải đưa tay ôm lấy Hi Nguyệt, không ngừng an ủi:
"Được rồi được rồi, ta đây không phải không có chuyện gì sao? Khóc là tạo ra vẻ mặt xem như khó coi nha!"
Đường Thanh Nhã ở một bên thấy cảnh này thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhíu lại, sau đó thì trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên một chút ảm đạm.
Nàng ta có một loại trực giác, nữ nhân đẹp tới làm cho người hít thở không thông trước mắt này, có quan hệ với Diệp Trần dường như thật không đơn giản!
Trước đó, bên người Diệp Trần tuy rằng cũng không ít mỹ nữ tuyệt sắc giống như Sở Phi Yên, Tô Mạn, Tuyết Cơ, Tiêu Nhược Hi vân vân...
Nhưng là bao gồm cả cô ta ở bên trong, không có một ai có tư sắc và khí chất có thể đánh đồng với nữ tử trước mắt này.
Quan trọng nhất là, trước đó bên người Diệp Trần tuy rằng không thiếu mỹ nữ nhưng Diệp Trần và các nhàng đều có một loại cảm giác xa cách mờ nhạt, thậm chí bao gồm cả cô ta cũng giống như vậy!
Nhưng Diệp Trần đối với nữ tử trước mắt này, lại rõ ràng rất là khác biệt, quan hệ giữa Diệp Trần và nàng hiển nhiên chính là tình yêu thậm chí vợ chồng!
Phát hiện này để cho tâm tình của Đường Thanh Nhã vô cùng thất lạc, đồng thời còn có chút hiếu kỳ, cuối cùng cô ta là nữ nhân như thế nào? Vậy mà có thể bắt được trái tim của Diệp Trần.
Ngay vào lúc Đường Thanh Nhã đang suy nghĩ liên tục, Diệp Trần đã chậm rãi nghiêng đầu lại, tuy nhiên vẫn ôm lấy Hi Nguyệt như vũ, mỉm cười, nói:
"Thanh Nhã, đã lâu không gặp! Tất cả mọi người còn khỏe chứ?"
Đường Thanh Nhã hơi ngẩn ngơ, sau đó thì trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ nộ khí nói:
"Không tốt! Tuyệt không tốt! Cuồng Tiên môn chúng ta đều sắp bị yêu thú này giết sạch! Chúc công tử, Phi Yên tỷ tỷ, còn có tiểu Bạch, tất cả đều chết!!!"
Nói đến đây, Đường Thanh Nhã trợn mắt trừng mắt nhìn Hỗn Thế Ma Viên ở sau lưng Diệp Trần:
"Nếu như ngươi còn nhớ một chút tình cũ thì nhanh chóng làm thịt con yêu thú này đi! Báo thù cho bọn họ!"
Hỗn Thế Ma Viên nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn nào biết được những người này đều là môn đồ bằng và bằng hữu của Diệp Trần?
Lúc trước hắn nhìn thấy Diệp Trần rõ ràng bị đánh nổ, tâm tình vốn là kém tới cực điểm, sau đó không hiểu ra sao cả bị các đệ tửu Cuồng Tiên môn công kích, tự nhiên sát tâm nổi lên, một hơi giết gần trăm người!
Trước đó nếu như không phải Diệp Trần kịp thời xuất thủ, chỉ sợ ngay cả Đường Thanh Nhã vào lúc này cũng đã bị một chưởng của Hỗn Thế Ma Viên vỗ chết rồi.
"Tôn thượng! Ta..."
Hỗn Thế Ma Viên cuống cả lên, vội vàng mở miệng giải thích.
Diệp Trần lại khoát tay áo, trực tiếp ngắt lời nói:
"Lão vượn, ngươi không cần nói, không có việc gì!"
Bạch bạch bạch!
Đường Thanh Nhã nghe được điều này thì đôi mắt đẹp lập tức trừng lên một cái, toàn thân rung mạnh, không thể không lùi lại mấy bước, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ, trong ánh mắt hiện ra thần sắc khó có thể tin:
"Diệp Trần, anh...anh vừa mới nói cái gì? Phi Yên tỷ tỷ, Chúc công tử còn có tiểu Bạch, bị yêu thú này giết đi! Chết! Ngươi! Ngươi vậy mà nói,,,không có chuyện gì? Ngươi còn có phải là Diệp Trần mà ta biết hay không? Lúc này mới trôi qua có mấy tháng không gặp, tâm tư của ngươi làm sao lại lạnh đến tình trạng này!!"
Đường Thanh Nhã nói xong lời cuối cùng, gần như đã không để ý tới hình tượng mà hét lên, thân thể mềm mại bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lại nói ra những lời này!
Diệp Trần lập tức dở khóc dở cười:
"Thanh Nhã, ngươi hiểu lầm ta! Ta cũng không phải có ý tứ như vậy!"
"Vậy là ngươi có ý tứ gì?!"
Đường Thanh Nhã nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, đồng thời đã nắm lấy trường kiếm ở bên hông.
Diệp Trần cười khổ lắc đầu, không tiếp tục nhiều lời mà là trực tiếp thuận tay vung lên:
Sưu! Sưu! Sưu!
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng thần bí, rơi vào ở trên những thi thể nằm khắp nơi ở phía dưới kia.
Xì xì xì ~
Thi thể của những đệ tử Cuồng Tiên môn kia đã hoàn toàn thay đổi kia ở dưới ánh sáng thần bí bao phủ lập tức bắt đầu khôi phục lại một cách nhanh chóng, sau đó thì toàn bộ từ từ tỉnh lại...
P/S: Ta thích nào......chương 12 nha ủng hộ nha