Thần Đạo Đan Tôn

Chương 874: Doạ thảm thương




Truyền thuyết liên quan tới vị này có không ít, hơn nữa, Phong Phá Vân còn tu ra Kiếm Tâm, có uy danh cùng cấp vô địch! Đừng nói Liễu gia lão tổ chỉ vừa bước vào Phá Hư Cảnh, coi như đồng dạng là Phá Hư tầng năm, hắn cũng tự nhận không thể là đối thủ của Phong Phá Vân.

Hơn nữa... đối phương tổng cộng có mấy Phá Hư Cảnh?

Một, hai, ba, bốn!

Ba người, còn một con rối Thạch đầu to lớn.

Các ngươi là ăn gan Chân Long sao, cái này không phải tìm lý do cho Liễu gia diệt tộc sao?

Đùng đùng đùng… Liễu gia lão tổ đánh những người trẻ tuổi này một trận, để những người này hoàn toàn không hiểu ra sao. Cho đến khi đánh những người này thương tích đầy mình, Liễu gia lão tổ mới ngừng lại nói:

- Không cho chữa thương, theo lão phu đi xin lỗi!

- A?

Lúc này những người trẻ tuổi kia mới biết, Lão tổ lại bởi vì đám người Lăng Hàn mà đánh mình, điều này làm cho bọn họ không rõ.

Bình thường bọn họ không phải không có hung hăng qua, sự tình so với chuyện này càng khuếch đại, càng bá đạo cũng từng làm vô số, nhưng người trong nhà có ai trách một câu? Hiện tại bọn hắn không chỉ bị quất một trận, lại còn phải đi xin lỗi?

Cái này cái này… những người này là ai a!

Ngươi muốn nói bọn họ trâu bò, thì sao vừa nãy đều kinh sợ, rõ ràng là sợ Liễu gia a.

- Lão tổ, tại sao?

Có người hỏi, hắn là hậu đại mà Liễu gia lão tổ thích nhất, cũng chỉ có hắn mới dám vào lúc này đặt câu hỏi.

Những người khác cũng nín thở ngưng thần, muốn biết đáp án, nếu không thì quá oan.

- Các ngươi cho rằng lão phu đột phá Phá Hư Cảnh, liền vô địch thiên hạ?

Liễu gia lão tổ hừ một tiếng nói.

- Trong đám người mới vừa bị các ngươi 'bắt nạt' kia, có bốn Phá Hư Cảnh, mà trong đó có ít nhất một vị, muốn đánh bại lão phu chỉ cần một chiêu!

Phốc!

Những người trẻ tuổi kia giật mình phun ra ngoài, sao có thể có chuyện đó! Ở trong mắt bọn họ, Lão tổ là vô địch, dù cho kém một chút, nhưng chí ít cũng là bất bại.

Phá Hư Cảnh, đứng ở đỉnh thế giới, căn bản không cần e ngại bất luận người nào.

Trong lòng Liễu gia lão tổ thở dài, nếu như hắn không có ràng buộc, vậy xác thực ai cũng không cần sợ, Phá Hư Cảnh muốn chạy còn không đơn giản sao? Nhưng bây giờ thì sao, hắn có gia có nghiệp có đời sau, nhưng Phong Phá Vân là người cô đơn, hắn có thể không cúi đầu sao?

Hắn chờ đợi, chờ đám người Lăng Hàn ngồi xuống, sẽ lập tức dẫn người tới xin lỗi.

Người của Liễu gia đều nhìn, dồn dập lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì vị trí của đám người Lăng Hàn vượt xa bọn họ, đi tới chỗ cao nhất của Khai Thiên đài, có thể xem toàn trường.

Cái này!

Vị trí là không thể ngồi loạn, mỗi thế lực ngồi ở nơi nào đều có suy tính, đây là một loại tán thành của Tử Nguyệt Hoàng Triều. Mà trong thiên hạ, ai dám có dị nghị với Tử Nguyệt Hoàng Triều, ngươi dám kháng nghị một vị cường giả có sức chiến đấu Phá Hư hai mươi tinh sao?

Dưới Lăng Hàn, trống không rất nhiều vị trí, đây là một loại thái độ của Tử Nguyệt Hoàng Triều, không có bất kỳ thế lực nào có thể đứng ngang hàng với Đại Lăng Triều, thậm chí thấp hơn một bậc cũng không có, mà là chênh lệch vài đẳng cấp.

Thấy cảnh này, đừng nói người trẻ tuổi của Liễu gia không phục, ngay cả Liễu gia lão tổ cũng có chút không thích.

Hắn thừa nhận mình không phải đối thủ của Phong Phá Vân, nhưng mọi người đều là Phá Hư, hắn cũng chỉ hơi kém, ở trên cấp độ là tương đồng. Hiện tại hai người không chỉ không đứng ngang hàng, lại còn chênh lệch vài cấp, đây cũng quá coi thường hắn đi?

Không chỉ hắn, những người khác cũng phát hiện.

Cho dù là ở Trung Châu cũng không có mấy Phá Hư Cảnh, trừ Ngũ Tông, cũng chỉ có Linh Bảo Các, Đan Sư hiệp hội, Hàn Phong Hội và một ít thế lực nắm giữ cường giả cấp số này, nhưng dù sao cũng có.

Hiện tại bọn hắn đều thấp hơn Lăng Hàn vài cấp, ở nơi này ngước nhìn, thật giống như mình là thần tử, điều này làm cho trong lòng bọn họ khó chịu.

Liễu gia lão tổ nhất thời bỏ đi ý nghĩ xin lỗi, ở trong lòng nói:

- Khà khà, cây to đón gió, có rất nhiều cường giả ra tay, lão phu cũng có thể yên lặng xem kỳ biến, nếu bọn họ bị đánh rơi xuống, vậy dĩ nhiên sẽ không có mặt mũi tìm bổn gia phiền phức.

Phàm là thế lực có Phá Hư Cảnh đều không phục.

Dựa vào cái gì các ngươi có thể cao cao tại thượng?

Phong Phá Vân xác thực rất mạnh, nhưng không có mạnh mức độ như thế!

- Khà khà khà, có chút vị trí phía dưới là một ngọn núi lửa, không phải ai cũng có tư cách ngồi ở chỗ đó, bằng không một khi núi lửa bạo phát, thì sẽ bị thiêu cháy thành tro bụi!

Có một tên Phá Hư Cảnh đi tới đài cao, cười lạnh nói.

Đây là một tên Phá Hư Cảnh lâu năm, thành danh chí ít năm sáu trăm năm, bây giờ đã là Phá Hư tầng tám, nhưng tuổi tác quá lớn, lúc này khí huyết suy yếu, kỳ thực sức chiến đấu không đạt tới tám tinh.

Nhưng chỉ từ tư cách mà nói, hắn thực rất cao, có thể tính tư cách lão.

Vì lẽ đó hắn không phục, lão tử đức cao vọng trọng, lại phải ngồi ở dưới các ngươi, các ngươi có tư cách như vậy sao?

Cường giả này họ Mãng, gọi Mãn Kinh Nghĩa, bây giờ đã hơn ngàn tuổi, thọ nguyên còn không đủ mười năm, bởi vậy hắn cũng ít đi rất nhiều kiêng kỵ, gặp phải đối thủ mạnh hơn cũng có thể bày biện ra một bộ cùng lắm ta và ngươi đồng quy vu tận.

Càng già, hắn càng lưu ý hư danh, cái gọi là hổ chết để da không phải sao?

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Không có chuyện gì, ta trấn được!

- Ngươi chắc chắn chứ?

Mãn Kinh Nghĩa nhíu mày.

- Khà khà, Mãn lão muốn quyết tâm!

- Tuy lão gia hoả này khí huyết suy yếu, nhưng dù sao cảnh giới bày biện ở đó, Phá Hư tầng tám, người cảnh giới cao hơn hắn thực có thể đếm được trên đầu ngón tay!

- Thiêu đốt khí huyết chiến một trận, Mãn lão vẫn có thể phát huy ra sức chiến đấu tám tinh, đây là sức chiến đấu mạnh nhất trên đời này.

Tất cả mọi người gật đầu, đừng tưởng sức chiến đấu Phá Hư cửu tinh trở lên rất nhiều, ở Phá Hư Cảnh muốn vượt cấp chiến đấu quá khó khăn, mới có câu một tinh một thiên địa, mạnh như đám người Kiếm Vương cũng chỉ có thể vượt qua ba, bốn tinh chiến đấu mà thôi.

Cho rằng trên đời này người người đều là thiên tài như vậy sao?

- Xác định!

Lăng Hàn cười nói.

Mãn Kinh Nghĩa nhấc tay lên nói:

- Vậy tiếp lão phu một chiêu được không?

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Tốt, vậy thì mời chỉ giáo một phen.

Giữa bầu trời, Thất Vương đều nhìn tới.

- Có cần giúp một tay hay không?

Nghĩa Sơn Vương nói.

---------------