Thần Đạo Đan Tôn

Chương 839: Kì binh (Thượng)




Mã Đa Bảo lộ ra vẻ không hiểu, ngũ tông chỉ dựa vào số lượng Phá Hư Cảnh, cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi, nhiều người lực lượng lớn. Bất quá, hắn tự nhiên không sợ, ngoại trừ hắn ra, ai cũng không biết thực lực của hắn đến tột cùng cường đại đến mức nào.

Hiện tại ngũ tông buông tha ưu thế trên nhân số, muốn đơn đấu với bọn họ, đây quả thực là ngốc đến đáng thương!

Trong đó đến cùng có nguyên do gì?

Lão giả kia lại giơ lên một ngón tay, cười nói:

- Bất quá, chúng ta có một điều kiện hạn chế!

Đây mới là trọng điểm sao?

- Đó chính là Bệ Hạ không thể tham chiến!

Mã Đa Bảo không thể tham chiến, đây quả thật là khiến Tử Nguyệt Hoàng Triều thiếu một chiến lực siêu cấp, nhưng vấn đề là Bát Vương hầu như vô địch, cho tới bây giờ, ngoại trừ Ngân Sắc Tri Chu, còn có Dực Song Song, hẳn không có ai vượt qua chiến lực Phá Hư 15 tinh ah?

Dù cho ngũ tông có thể tìm tới 2 tôn, tính Bát Vương thua 2 trận, vậy không phải có thể bảo đảm thắng sáu trận sao?

Cổ quái!

- Có dám không?

Lão giả kia khích tướng.

Mã Đa Bảo hơi trầm ngâm, liền gật đầu nói:

- Được, trẫm tiếp đổ ước!

Dù sao đối phương cũng có hơn trăm Phá Hư Cảnh, chỉ cần chạy thoát mấy cái, lại phá hư thiên hạ, đủ khiến quốc lực giảm mạnh. Bởi vậy, có thể bất chiến mà thắng, đây là thượng sách.

Lão giả kia cười ha hả:

- Đã như vậy, trận đầu liền do chúng ta phái người lên sân khấu, kế tiếp thay phiên, trao đổi như vậy, Bệ Hạ thấy được không?

- Ân!

Mã Đa Bảo đồng ý.

- An Vân, trận đầu do ngươi xuất chiến.

Lão giả kia nói.

- Vâng!

Kiếm Vương đáp ứng một tiếng, thân hình bay lên không, dừng ở trên đỉnh núi nói.

- Bát Vương, ai lên đánh một trận?

- Bản Vương tới!

Thái Âm Vương là người nôn nóng, lập tức bay lên đối mặt với Kiếm Vương.

Trận đầu, hiển nhiên là Tử Nguyệt Hoàng Triều thắng chắc.

Kiếm Vương quả thực rất mạnh, lĩnh ngộ Kiếm Tâm, nhưng hắn còn không đạt đến Phá Hư tầng 9, chiến lực bất quá 11 tinh, làm sao có thể địch nổi Thái Âm Vương? Này căn bản không phải một tầng thứ.

- Mời!

Kiếm Vương cũng không kinh sợ, trong tay ngắt một kiếm quyết, phong độ nhẹ nhàng.

Sau khi chào hỏi, Kiếm Vương lập tức phát uy, một chiêu kiếm chém ra, đúng là Vạn Pháp Quy Nhất, ngưng một đạo Kiếm Mang dài trăm trượng, cách không chém về phía Thái Âm Vương.

Thái Âm Vương không để ý chút nào, đưa tay tìm tòi, liền nắm chặt Kiếm Mang của đối phương, sau đó sờ một cái, đùng, Kiếm Mang đổ nát, hóa thành mảnh vỡ hạ giới. Nàng gật gù nói:

- Thiên phú của ngươi không tệ, chờ đạt đến Phá Hư tầng chín, lại khổ tu trăm năm, có thể xung kích mười lăm tinh.

Đây là đánh giá rất cao, chí ít hiện nay mới thôi, Phá Hư mười lăm tinh chính là sức chiến đấu mạnh nhất.

Mã Đa Bảo vẫn không có chân chính ra tay, Hách Liên Thiên Vân thuộc về quá khứ, bây giờ nhiều nhất chỉ khôi phục lại Linh Anh Cảnh.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, có thể lĩnh ngộ võ đạo chi tâm đều là kỳ tài, cùng cảnh giới chiến một trận đương nhiên rất trâu bò.

Kiếm Vương không đáp, hắn là nhân vật thành danh nhiều năm, nguyên bản chính là cường giả đứng đầu thiên hạ, nhưng hiện tại lại bị người dạy như trưởng bối, mặc dù là khen, lại há có thể để hắn cao hứng?

Hắn vung kiếm, Kiếm Khí như cầu vồng, diệu động thiên địa, ngay cả thiên địa cũng lu mờ ảm đạm, chỉ còn dư lại thanh kiếm của hắn múa đãng, phảng phất có thể khai thiên phách địa.

Mạnh, thực sự rất mạnh!

Đáng tiếc, đối thủ của hắn là Thái Âm Vương.

Kém bốn tinh a, cái này không phải nỗ lực, khí thế có khả năng cứu vãn. Thái Âm Vương tiện tay vỗ nhẹ, dồn dập đập diệt từng ánh kiếm kéo tới, vô cùng dễ dàng.

Chiến đến trăm chiêu, Thái Âm Vương mới thật sự quyết tâm, một cái tát trực tiếp đập bay Kiếm Vương, làm cho đối phương hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Trận chiến đầu tiên, Tử Nguyệt Hoàng Triều thắng!

Lúc này, đến phiên Tử Nguyệt Hoàng Triều phái người xuất chiến.

Hỏa Diễm Vương xuất chiến, đối phương phát động Thanh Phượng Thần Hậu.

Thanh Phượng Thần Hậu đạt đến Phá Hư tầng chín, sức chiến đấu thường quy đạt đến mười một tinh, mà nàng còn có ưu thế huyết mạch, mở ra hai cánh, sức chiến đấu bay thẳng mười ba tinh.

Cái này cực kỳ khủng bố, một người liền có thể quét ngang Bắc Hải Vương tộc. Nhưng đối mặt Hỏa Diễm Vương còn chưa đủ xem, rất nhanh liền bị đánh bại, Ngũ Tông thua trận thứ hai.

Lăng Hàn vốn tưởng rằng trận thứ hai Ngũ Tông sẽ xuất động cao thủ thần bí gì, tỷ như đưa cường giả Hải tộc đến, nói không chắc Hoàng tộc có Chí cường giả mười lăm tinh, nhưng hiện tại đến xem, tựa hồ đối phương đã từ bỏ.

Hoàn toàn không đúng, Ngũ Tông ở Thần Giới có gốc gác thâm hậu, sao có thể dễ dàng tước vũ khí đầu hàng?

Trong đó chắc chắn có quái lạ!

Lăng Hàn tản ra thần thức, muốn tìm kiếm xem, Ngũ Tông có phải nhân cơ hội bày xuống sát trận, chỉ là dùng đánh cược kéo dài thời gian, kỳ thực là muốn một lưới bắt hết bọn họ.

- Bọn họ không động tay động chân gì.

Mã Đa Bảo nói, trên mặt của hắn cũng có vẻ không hiểu.

Lăng Hàn tự nhiên tin tưởng phán đoán của hắn, mặc dù đối phương hầu như không bày ra thực lực, nhưng Lăng Hàn cho rằng đối phương tuyệt đối là cao thủ đệ nhất thiên hạ hiện tại, không có một trong!

Sau này Hách Liên Thiên Vân có thể liều cao thấp với Mã Đa Bảo, mà chờ hắn tiến vào Phá Hư Cảnh, vậy thì không sợ, thậm chí Hắc Tháp rót lực có thể thuấn sát!

Nhưng hiện tại, Mã Đa Bảo tuyệt đối là thiên hạ mạnh nhất, nếu hắn nói không có mai phục, vậy thì khẳng định không có mai phục.

Rất nhanh, hai trận nữa đánh xong, Thiên Tinh Vương, Đại Thủy Vương thay Tử Nguyệt Hoàng Triều thắng thêm hai trận nữa.

Lần này, chỉ cần Ngũ Tông lại thua một trận, vậy thì không cần đánh nữa, đã thua đủ năm trận rồi.

Thật đơn giản như vậy sao?

- Khà khà, nhanh như vậy liền tới trận thứ năm!

Lão giả kia ho khan một trận nói.

- Trác Kỳ Phương, trận này ngươi lên đi.

Đoàn người tách ra, đi ra một người trẻ tuổi.

Thực sự là người trẻ tuổi, khí huyết dồi dào như lò lửa, xông thẳng bầu trời, đối lập tuổi tác tuyệt đối sẽ không vượt qua hai mươi, chính ở vào thời kỳ thân thể phát triển. Như vậy coi như hắn là Phá Hư Cảnh, phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ hai trăm tuổi.

Mà người trẻ tuổi này thật là Phá Hư Cảnh!

- Tại hạ Trác Kỳ Phương!

Người trẻ tuổi kia chắp tay, có vẻ cực tùy ý kỳ.

- Năm nay mười chín tuổi.

Câu nói này liền có thể thấy được kiêu ngạo của hắn, tại sao phải báo tuổi? Ta mười chín tuổi chính là Phá Hư Cảnh, ta không trâu bò thì ai trâu bò?

---------------