Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5208: Như Cắt Rơm Rạ




Không ai xem trọng Lăng Hàn, dù hắn là quán quân lần này.

Hắn chiến thắng có quá nhiều tranh cãi.

Mọi người phục không?

Chỉ có Mặc Tử Vân không cho là như vậy, nàng mới là người giao thủ chân chính với Lăng Hàn, hơn

nữa cũng càng tiếp cận sự thật hơn Lạc Dịch Tinh Hiểu.

Nhưng mà, bảy đại vương bài liên thủ, Lăng Hàn có khả năng thắng không?

Nàng cũng hết sức quan tâm, đứng nghiêm quan sát.

– Lão Cửu, ngươi nên quay về thành Thanh Long tu luyện mấy năm đi!

Lạc Dịch Tinh Hiểu rất nhấn mạnh “lão Cửu”, hắn dẫn đầu công kích tấn công Lăng Hàn.

Oanh!

Lần này, hắn không đặt tinh lực vào tranh luận với Lăng Hàn ai là “sư huynh”, hắn như hồng hoang

mãnh thú, thanh thế rất kinh người.

Mỗi một tên vương bài đều là Thánh Nhân cửu tinh, hơn nữa còn là thế hệ siêu quần bạt tụy trong đó,

chiến lực vượt xa Thánh Nhân cửu tinh tầm thường.

Hưu hưu hưu, mấy người An Hà Minh cũng giết tới.

Bọn họ hoàn toàn không ngại lấy bảy đánh một, bởi vì bây giờ không phải luận võ.

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn ngăn cản bảy vương bài.

– Tê!

– Gia hỏa này thật to gan.

– Một đấu bảy, hắn còn dám cường công?

– Thật sự cho rằng hắn là đệ nhất thì có thể quét ngang Thánh cảnh hay sao?

– Hắc hắc, cho dù là đệ nhất Thánh cấp cũng không có khả năng cản nổi bảy vương bài liên thủ.

– Hắn sẽ bị đánh.

Quần chúng vây xem đều lắc đầu, dù Lăng Hàn thật sự là đệ nhất Thánh Nhân, nhưng đối mặt bảy đại

vương bài cũng phải dùng du đấu làm chủ, sau đó tiêu diệt từng bộ phận.

Kẻ lỗ mãng xông pha chiến đấu giống Lăng Hàn, hắn ngại thua không đủ nhanh hay sao?

– Ai, dù sao cũng trẻ tuổi.

– Thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi.

Nhưng mà, khi mọi người đang lải nhải ở bên ngoài, bỗng nhiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng khó tin.

Bóng người bay tán loạn như rơm rạ.

Đó là bảy đại vương bài!

Lăng Hàn mạnh mẽ đâm tới, hoàn toàn không có đối thủ, ai tới cũng bị hắn đánh bay.

Chuyện này!

Đây chính là bảy vị vương bài, Thánh Nhân cửu tinh tuyệt đỉnh, cho dù có người vượt qua bọn họ,

nhưng nhiều chỉ hơn mọt bậc nửa bậc, làm sao có thể như quét ngang như bây giờ?

Nếu không phải biết rõ bảy người này là bảy vị vương bài, khi đó người ta sẽ cho rằng bọn họ là a miêu

a cẩu, hoàn toàn chính là cặn bã.

Mặc Tử Vân cũng há hốc mồm, qua thật lâu vẫn không khép lại được.

Nàng biết rõ thực lực Lăng Hàn trên mình, nhưng làm sao có thể mạnh đến tình trạng như vậy?

Ngươi còn là người sao?

Bành! Bành! Bành!

Mặc dù Lăng Hàn không có toàn lực ứng phó, nhưng mà dù không sử dụng tín ngưỡng lực, hắn có thể

vận dụng số lượng quy tắc cũng đạt tới năm mươi đạo, cho nên hắn nghiền ép cỡ nào?

– Ha ha, luyện hóa tiên dược Thủy Nguyên đấy, thần công của ta đại thành, vô địch thiên hạ!

Hắn còn hét một tiếng, cưỡng ép giải thích.

Tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh, chiến lực như vậy dựa vào một gốc tiên dược đúc thành sao?

Ngươi trợn tròn mắt nói lời bịa đặt!

Nhưng mà, Lăng Hàn quá mạnh, một người đánh một người, tư thế không ai bì nổi, đánh cho bảy đại

vương bài bay đi như rơm rạ.

– Không nên bị hắn tiêu diệt từng bộ phận.

An Hà Minh lớn tiếng kêu lên.

– Liên thủ đối địch!

– Tốt!

Bảy đại vương bài không dám tiếp tục chủ quan, bị Lăng Hàn đánh thảm như vậy, bọn họ đã ý thức

được, mặc dù Lăng Hàn hèn hạ, hạ lưu nhưng thực lực mạnh tới mức đáng sợ.

Gia hỏa này mạnh như thế, vì cái gì còn dùng phương thức hèn hạ, hạ lưu thủ thắng chứ?

– Uống!

Bảy đại vương bài đã liên thủ công kích.

Mặc dù bọn họ vừa rồi cùng tiến lên nhưng không ai liên thủ với ai, chẳng khác gì nắm cát vụn.

Không có cách, bọn họ đều là vương bài, cho rằng đơn đả độc đấu cũng không kém gì Lăng Hàn, cùng

tiến lên đã rất mất mặt, còn cần phối hợp ăn ý sao?

Nhưng mà, bọn họ đã biết rõ, Lăng Hàn quá mạnh, mạnh đến mức bọn họ nhất định phải phối hợp thật

tốt, bằng không sẽ bị Lăng Hàn đánh tan.

Oanh, một kích cuồng bạo chân chính đã xuất hiện.

Tất cả mọi người khiếp sợ khó nói thành lời, nhất là Thánh Nhân, bọn họ biết rõ một kích này khủng bố

cỡ nào.

Một kích có thể miểu sát Thánh cấp!

Lăng Hàn ngăn cản như thế nào?

Lần này bảy đại vương bài đã dùng toàn lực ứng phó.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn không có để ý tới, hắn chỉ xuất ra một quyền vô cùng bình thường.

Một quyền này thường thường không có gì lạ, lại vô cùng trôi chảy, phù hợp vận vị thiên địa đại đạo.

Bành!

Một kích mà thôi, chỉ thấy bảy đại vương bài đều bay tán loạn như đạn pháo.

Cái gì!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều mở to mắt, trên mặt lộ ra thần thái như nhìn thấy quỷ.

Bành bành bành, bảy đại vương bài đều nằm trên mặt đất, mặc dù bọn họ cũng không có bị thương

nhiều lần, nhưng mà bảy người liên thủ còn không địch lại Lăng Hàn, bọn họ cảm thấy tuyệt vọng cỡ

nào?

Quá kinh khủng.

Tại sao có thể có quái vật như vậy?

Lúc này bốn phía lặng ngắt như tờ, chiến lực như vậy chẳng khác gì đất bằng dậy sấm, cũng chấn nhiếp

tất cả mọi người.

– Còn đánh không?

Lăng Hàn từ tốn nói.

Ba chữ này không lớn nhưng làm nội tâm của người ta rung động.

Bảy đại vương bài đều im lặng không lên tiếng, lúc này còn đánh cái cái rắm, bảy bọn họ liên thủ cũng

bị một quyền đánh bay, trừ phi đầu của bọn họ bị lừa đá mới có thể nghĩ sẽ tái chiến với Lăng Hàn một

lần.

Lăng Hàn nhìn về phía Mặc Tử Vân, hắn cảm thấy buồn bực, tiểu bì nương này lại không có mặc chiến

giáp, tự nhiên cũng không mang theo kiếm hắn muốn.

Ghê tởm, lại không cho hắn cướp sao?

– Mặc sư muội, chúng ta tới tâm sự.

Lăng Hàn cười nói, sải bước đi sang.

Trái tim của Mặc Tử Vân rung động, Lăng Hàn quá cường đại, mạnh đến mức một kích đánh nát phòng

ngự trong lòng nàng.

Thiên kiêu lại là tuyệt sắc như nàng căn bản không có khả năng động tình, nguyên nhân cho dù gặp

thiên tài tiêu chuẩn, ở trong mắt nàng cũng chỉ “miễn cưỡng”, làm sao có thể động tình?

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Lăng Hàn xuất hiện trực tiếp kích phá lòng phòng ngự tâm linh của nàng, chiến lực mạnh đến mức đưa

nàng bị chinh phục trong nháy mắt.

– Được.

Nàng gật đầu, cực kỳ giống cô dâu nhỏ nghe lời.

Chuyện này!

Tất cả mọi người có cảm giác rau cải trắng bị heo ủi.

– Tới đi nơi ở của ngươi.

Lăng Hàn đề nghị.

– Ân!

Mặc Tử Vân lại gật đầu một cái.

Nhìn hai người này sóng vai rời đi, mọi người có cảm giác ao ước ghen tị.

Chỉ cần không phải mù lòa đều có thể nhìn ra được, Mặc Tử Vân hiện tại đã ngàn vạn tình nguyện với

Lăng Hàn, như vậy, cô nam quả nữ ở một phòng sẽ xảy ra chuyện gì?

Ghê tởm!

Nhưng mà, kiến thức chiến lực kinh khủng của Lăng Hàn, có kẻ nào dám làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Lại nói, ai muốn đi lên, mỹ nữ người ta sẽ tức giận trước tiên.

Ai!

Tất cả mọi người lắc đầu, không có cách nào, đây là ngươi tình ta nguyện, ai đi lên đều là thỉnh cầu bị

đánh.

Lại nói Lăng Hàn cùng Mặc Tử Vân đi một mạch, đi vào nơi ở của nàng, mặc dù cũng là phòng vô cùng

đơn sơ, nhưng bị Mặc Tử Vân thu thập lại nên tỏa ra khí chất thanh nhã.

Lăng Hàn không quan tâm nơi ở, hắn thả thần thức ra cảm ứng vị trí của thanh kiếm kia.

– Sư huynh!

Mặc Tử Vân nhỏ giọng nói, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, rung động tâm hồn.