Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4463: Về Nguyệt Hoa Tinh




Trong thức hải của Lăng Hàn, Tiên Đỉnh duy nhất đã hòa tan gần hết, tất cả vật chất tiên đạo đã bị Hỗn Độn Tiên Đan hấp thu, cũng bị Hỗn Độn Tiên Đan kế thừa tất cả đặc tính của nó.

- Sinh Đan bước thứ hai chính là dùng các loại thiên tài địa bảo nuôi Tiên Đan, thiên tài địa bảo càng cao giai, Tiên Đan sẽ càng cường đại.

- Loại thiên tài địa bảo này đều là dưỡng hồn.

Lăng Hàn tìm kiếm tư liệu liên quan trên tinh võng, có rất nhiều bảo vật dưỡng hồn, từ đẳng cấp có thể phân chia thành mười thành, rất tự nhiên, đẳng cấp càng thấp càng dễ thu hoạch, mà đẳng cấp càng cao càng khó.

- Ai, sau khi bước vào cấp bậc này, tác dụng của Đạo Thạch càng ngày càng nhỏ, động một chút lại phải dùng thiên tài địa bảo tiến hành giao dịch, tiên dược cao giai mới là đồng tiền mạnh.

Lăng Hàn nhìn một chút, không phải là không có người bán ra bảo vật dưỡng hồn, nhưng chỉ có đẳng cấp cặn bã mới dùng Đạo Thạch giao dịch, chỉ cần đẳng cấp cao một chút cần dùng tiên dược tam tinh, tứ tinh giao dịch.

- Dùng bảo vật cấp thấp không phải không thể tu hành, nhưng sẽ làm Tiên Đan nhiễm quá nhiều cặn bã, cho dù Tiên Đan lớn mạnh cũng cần tiêu trừ tạp chất, không thể nghi ngờ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

- Nhưng bây giờ không có biện pháp, không lấy được thiên tài địa bảo cao giai, đầu tiên phải gom góp cho đủ số, dù sao còn tốt hơn không có.

Lăng Hàn bắt đầu trắng trợn mua sắm, ngược lại hắn không thiếu tiền, hơn nữa hắn có rất nhiều tiền.

- Hiện tại ta đã bước vào Sinh Đan cảnh, có nên quay về Thiên Hải tinh hay không?

Lăng Hàn suy nghĩ, mặc dù hắn đã chiếm được công pháp của Cửu Dương Thánh Nhân, nhưng hắn cũng đáp ứng Cửu Dương Thánh Nhân sẽ không truyền ra ngoài.

Bởi vậy, chờ đám người Nữ Hoàng bước vào Sinh Đan cảnh, kế tiếp sẽ không có công pháp tu hành.

Quay về Thiên Hải tinh một chuyến, thông qua khảo nghiệm thứ ba của Cổ Dương Thánh Nhân, tự nhiên có thể đạt được Sinh Đan Thiên đối ứng của Cổ Dương Thiên Kinh, từ đó đám người Nữ Hoàng có thể tu luyện.

Hơn nữa, lại tiến thêm một bước sẽ là Chân Ngã cảnh, hắn có thể thông qua toàn bộ khảo nghiệm của Cổ Dương Thánh Nhân, không biết Cổ Dương Thánh Nhân sẽ lưu lại bao nhiêu đồ tốt cho hắn.

Có Thánh khí không?

Lăng Hàn nói chuyện với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, từ đó quyết định hôm nay rời đi.

- A, tại sao không thấy bảy tiểu hồ lô?

Hắn nhìn chung quanh, phát hiện không thấy bảy tiểu hồ lô ở đây.

- Hì hì, các nàng bị đuổi ra ngoài.

Hổ Nữu nói.

Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao bị đuổi ra ngoài?

- Xảy ra chuyện gì?

Hắn hỏi.

- Chính ngươi nhìn là biết.

Hổ Nữu còn biết câu dẫn khẩu vị của hắn.

Xem ra vấn đề không lớn.

Lăng Hàn ra khỏi Thánh Địa, y theo địa chỉ Hổ Nữu cung cấp, hắn nhanh chóng tìm được nơi cần tìm.

Đó là trang viên rất lớn, thời điểm Lăng Hàn đi tới nơi này, khá lắm, một con rắn màu trắng bò tới và cuốn lấy hắn.

A?

Lăng Hàn thả người né tránh, con rắn lại tấn công lần nữa, sau đó có sáu con rắn khác xuất hiện tại nơi này.

Hắn giật mình, đây là trứng rắn hắn mang ra từ Bạch Liên bí cảnh, bởi vì Hổ Nữu, Nữ Hoàng đều không thích rắn, cho nên hắn thuận tay cho bảy tiểu oa nhi, đúng lúc mỗi người một quả, nghĩ tới gần hai năm qua đi, những con rắn kia đã bước vào Trúc Cơ.

Khó trách bảy tiểu oa nhi bị đuổi ra ngoài, nuôi bảy con rắn lớn như vậy, có ai lưu bọn họ ở gần chứ?

- Phụ thân!

Lúc này, bảy tiểu oa nhi đã xuất hiện, mỗi người nhảy lên đầu một con rắn, vừa vặn một người chiếm cứ một vị trí, dưới mệnh lệnh của các nàng, bảy con rắn ngừng công kích nhưng vô cùng hung hăng, chúng thè lưỡi uy hiếp Lăng Hàn.

Lăng Hàn im lặng, bảy tiểu oa nhi đã đủ coi trời bằng vung, hiện tại càng trầm trọng hơn trước, về sau không biết sẽ biến thành tiểu ma đầu thế nào.

Làm cho hắn kỳ quái là, tiểu oa nhi vẫn là tiểu oa nhi, không có người nào cao hơn, thật kỳ quái.

Biết được Lăng Hàn sắp đi Thiên Hải tinh, bảy tiểu oa nhi hưng phấn đòi đi theo.

Lăng Hàn suy nghĩ, những ngày qua hắn quá thất trách, không có giáo dục hài tử thật tốt.

Hắn trở lại Thánh Địa, đang định gọi Nữ Hoàng, Hổ Nữu cùng Đại Hắc Cẩu lên đường, lại nhìn thấy Tống Lam tới bái phỏng.

Thì ra nàng nhận được tin tức Lăng Hàn quay về.

Nàng nhận được, Cát Tường Thiên sẽ muộn hay sao?

Quả nhiên, chỉ là một lúc sau, Thánh nữ Phật môn Bắc Thiên vực lại tới.

Các nàng đều hỏi Lăng Hàn hai năm qua đi nơi nào, tự nhiên bị Lăng Hàn qua loa qua việc, sau khi biết Lăng Hàn lại muốn rời đi, hai nàng muốn đồng hành.

Đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Hàn lại không thể ngăn cản người khác, bởi vậy các ngươi muốn đồng hành thì cứ đi cùng.

Hắn sửa sang một ít hành lý, quyết định đi tới Nguyệt Hoa tinh.

Thanh Long Hoàng Triều hủy diệt, hiện tại Nguyệt Hoa tinh biến thành tài sản của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, nghiêm chỉnh mà nói, nơi đây là địa bàn thuộc về Phật tộc, Lăng Hàn đã lâu không quay về.

Hắn muốn đi xem Đường Nghiêm một chút, mặc dù bọn họ liên hệ thông qua tinh võng, nhưng đã lâu không gặp, Lăng Hàn rất muốn đi xem một lần.

Hơn nữa, Cát Tường Thiên sẽ đi theo sao?

Đây chính là Thánh Nữ Phật tộc, nếu như nàng ra mặt một chút, bảo Ảnh Nguyệt Hoàng Triều ra lệnh đặc xá gì đó, Đường gia cũng không cần trốn đông trốn tây.

Chủ ý quyết định, mọi người lên đường xuất phát.

Sau khi đi gần một tháng, bọn hắn đã đi tới Nguyệt Hoa tinh.

Đương nhiên nơi này không thể so sánh với Cửu Dương tinh, năng lượng thiên địa còn kém hơn một cấp bậc, dù sao nơi này chưa từng sinh ra Thánh Nhân, cho nên không có đạo tắc lưu lại trên tinh thể, đây là thủ đoạn Thánh Nhân mới có.

Lăng Hàn đã sớm liên hệ với Đường Nghiêm, nói cho đối phương biết địa chỉ, sau đó vị tiểu Hầu gia kia đi gặp hắn.

Không qua bao lâu, Đường Nghiêm đã xuất hiện.

- Lăng Hàn!

Đường Nghiêm đi nhanh tới gần, hán cười tươi như hoa.

Lăng Hàn đi ra nghênh đón, hắn ôm Đường Nghiêm một cái.

- Tình huống gần đây thế nào?

Lăng Hàn hỏi.

- Tạm được, ta phải dời nhà vài lần.

Đường Nghiêm thuận miệng nói ra, hắn không quan tâm.

Sau khi Thanh Long Hoàng Triều bị hủy diệt, dọn nhà đã biến thành việc bình thường.

- Ngươi thì sao?

Đường Nghiêm không nghĩ nói thêm việc này:

- Hai năm trước ta nhìn thấy trên tinh võng có một người tên là Lăng Hàn uy phong tám phương, có thể đánh Đế tử răng rơi đầy đất, là ngươi sao?

Đánh bại Đế tử đấy, đây là chuyện đầm rồng hang hổ, là thần thoại trong thần thoại.

Cho nên, hắn thà rằng tin tưởng đây chỉ là một trùng hợp, hai người chỉ trùng tên, mặc dù hắn biết Lăng Hàn rất yêu nghiệt nhưng tuyệt đối không có khả năng yêu nghiệt đến mức như vậy.

- Lăng Hàn!

- Đường Nghiêm!

Lăng Hàn không nói gì, lại nghe tiếng hô to vang lên, hắn ngạc nhiên không nhỏ.

Hắn nhìn sang, đó là một thanh niên nam tử khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, tu vi Địa Đỉnh.

A, khá quen thuộc... Nha!

Lăng Hàn nghĩ tới, người này là Hàn Băng, từng là hạt nhân trong Giáp Nguyên phủ với hắn, đã từng châm hắn, từ khi hắn bước vào Chú Đỉnh, hắn trở lại Giáp Nguyên phủ đã đánh đám người Hàn Băng, Triệu Tiếu, Liễu Huân Vũ một trận, sau đó ném những người này ra sau đầu.

Không nghĩ tới vừa mới quay về Nguyệt Hoa tinh lại gặp người này.