Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3612: Hoán Tuyết mất tích (1)




Không nói gì khác, sâu bên trong hầm mỏ Cổ Long của Cổ Đạo Tông đã có một di tích văn minh đời trước.

Lên núi khó khăn, xuống núi lại dễ dàng. Hắn rất nhanh liền gặp phải tiểu thị nữ. Hai người liền tiếp tục đi xuống núi, quay lại Hổ Cứ Thành.

Con heo háo sắc cũng đi theo qua. Nó lại vùi ở trong lòng Hoán Tuyết, thế nào cũng không chịu đi.

Được rồi. Con heo này có lẽ còn có thể phát huy công dụng.

Sau khi tiến vào thành, ánh mắt của con heo béo kia lập tức ánh sáng. Khắp nơi đều là đại cô nương tiểu tức phụ, xinh đẹp hay không xinh đẹp đều có, khiến cho con heo này giống như đánh máu gà, không ngừng phát ra tiếng heo. Quả thực mất mặt.

- Hoán Tuyết tiểu thư!

Bọn họ vào thành không bao lâu, liền nhìn thấy năm thiếu niên nam nữ đuổi theo.

Ách, là nhóm năm người được Hoán Tuyết cứu ở Đại Thanh Sơn.

Hoán Tuyết ôm con heo nhỏ màu hồng, bộ dạng cẩn thận đề phòng.

Năm người này thật đáng sợ, lại muốn để cho nàng rời khỏi thiếu gia!

- Éc éc!

Con heo nhỏ màu hồng lại nhìn chằm chằm vào hai thiếu nữ. Nhân lúc Hoán Tuyết không chú ý tới nó, nó liền vượt ngục, nhào về phía một thiếu nữ trong đó.

Nhưng nó hiển nhiên quên bốn chân của mình nhỏ ngắn chân chỉ có chút lực bạo phát. Nó mới nhào tới phân nửa, thân hình nó lại rơi xuống đất, hung hăng ngã mạnh về phía trên mặt đất.

- Oa, thật là con heo đáng yêu.

Hai thiếu nữ này vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức phát ra ánh sáng.

Không thể không nói, bề ngoài của con heo nhỏ màu hồng quả thực rất mê hoặc người.

Một tay Lăng Hàn nắm lấy con heo háo sắc trở về, nói:

- Thế nào lại là năm người các ngươi?

- Hừ, chúng ta phải cứu giúp Hoán Tuyết tiểu thư!

Năm người này đồng thời nói, bộ dạng sứ giả chính nghĩa dáng vẻ.

- Trở lại chơi bùn đi.

Lăng Hàn đi trước.

- Ngươi đừng hòng chạy được.

Năm người kia vội vàng xông tới.

Lăng Hàn nhẹ nhàng đẩy một cái. Dưới kình lực phóng ra ngoài, năm người kia nhất thời cùng ngã đầy đất, nhưng cũng không có bị tổn thương.

Hắn đi rất nhanh. Hoán Tuyết vội vàng đuổi theo. Nàng cũng muốn cách xa năm người này một chút.

- Làm sao bây giờ?

Một thiếu niên nói.

- Tạm thời đuổi theo bọn họ, xem bọn họ đang ở nơi nào. Sau đó lại đi tìm viện binh.

Thiếu niên nhiều tuổi nhất nói.

- Được.

Năm người lén lén lút lút đi theo phía sau Lăng Hàn và Hoán Tuyết. Rất nhanh, bọn họ đã đến hiệp hội Đan Sư.

- A, thế nào lại là ở đây?

- Lẽ nào cái tên ghê tởm kia là đan sư sao?

- Cho dù là đan sư, cũng không thể để cho Hoán Tuyết tiểu thư rơi vào trong ma chưởng của hắn.

- Đi, trở lại xin cứu binh.

Lăng Hàn trở lại nơi ở, cẩn thận thu vào Cửu Viêm Thảo, hoàng sâm.

Thứ này sau này có khả năng sẽ dùng đến. Hiện tại đương nhiên được cất đi sẽ thỏa đáng hơn, tránh cho dược lực bị xói mòn.

Sau khi Hoán Tuyết có con con heo háo sắc kia, vô cùng vui vẻ. Lăng Hàn cũng lười đi quản. Hắn bắt đầu bế quan, chuẩn bị trùng kích Hoán Huyết Cảnh.

Hắn đương nhiên biết, vượt qua cảnh giới lớn cũng không thể làm được chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng cũng không thể lãng phí thời gian.

Hiện tại còn cách kỳ hạn tiểu lão đầu nói tới có năm ngày.

Năm ngày sau, sẽ phát sinh chuyện gì lớn?

Chờ xem.

Hiện tại Lăng Hàn có lòng tin rất mạnh mẽ. Thứ nhất chiến lực của hắn đã có thể so với Hoán Huyết nhị biến, tam biến. Thứ hai hắn còn có một thanh kiếm gãy, sa khi kích phát kiếm khí thậm chí có thể sánh ngang với công kích của Cực Cốt Cảnh.

Hắn bế quan, tìm kiếm cơ hội đột phá. Cuồng nhân võ đạo giống như hắn, đương nhiên sẽ không lãng phí từng giây từng phút.

Hoán Huyết so với Thông Mạch, là một sự bay vọt về chất. Nhưng muốn đột phá cũng rất khó.

Đặc trưng biến đổi lớn nhất, chính là máu trong cơ thể chuyển hóa thành máu tím. Nhưng đây chỉ là dấu hiệu bề ngoài. Thật sự phát sinh biến hóa là bản chất sinh mệnh. Bởi vì bản chất phát sinh biến hóa kịch liệt, mới có thể khiến cho máu cũng phát sinh biến hóa.

Nhưng làm thế nào để chạm đến Hoán Huyết Cảnh biến chất?

Không có người nào có thể nói rõ ràng. Chuyện này chỉ có thể tự mình tìm hiểu. So với loại thăm dò kinh mạch này, cũng không thể có người nào cho ngươi chỉ đạo gì, nói rõ chắc hẳn phải làm như thế nào. Chỉ có thể dựa vào mình.

Lăng Hàn dĩ nhiên có lòng tin đối với mình. Thế gian có nhiều Hoán Huyết Cảnh như vậy, hắn ngay cả trăm mạch cũng đả thông, chẳng lẽ còn không thể đột phá Hoán Huyết Cảnh sao?

Vấn đề là ở chỗ, hắn cần bao nhiêu thời gian?

Một ngày, hai ngày, ba ngày. Thời gian lặng lẽ qua. Nhưng Lăng Hàn lại cũng không có được dẫn dắt gì, thu được minh ngộ gì, vẫn dừng lại ở cảnh giới hai mươi mạch.

Dĩ nhiên, hai mươi mạch của hắn hoàn toàn khác với hai mươi mạch của những người khác. Hắn đả thông quá nhiều mạch rất nhỏ. Gọi là trăm mạch cũng không phải là kỳ lạ.

Lăng Hàn xuất quan. Còn có hai ngày nữa chính là “kỳ hạn lớn” kia. Hắn không thể lại bế quan nữa.

Hắn muốn làm chút đồ ăn, lại không tìm được Hoán Tuyết ở đâu cả. Điều này khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái.

Nha đầu kia đã chạy đi đâu?

Chờ đến tối vẫn không có nhìn thấy Hoán Tuyết, Lăng Hàn cuối cùng cảm thấy không thích hợp.

Hắn tìm người hỏi mới biết, sáng sớm Hoán Tuyết liền dẫn theo một con heo nhỏ béo ra cửa.

Sáng sớm liền đi ra cửa, bây giờ còn chưa có trở về?

Gặp phải chuyện gì sao?

Lăng Hàn phát động người của hiệp hội Đan Sư, tìm kiếm Hoán Tuyết hạ xuống.

Đừng thấy người của hiệp hội Đan Sư đều luyện đan, nhưng mỗi đan sư đều có nhân mạch cực lớn. Không có cách nào. Đan dược người người thích. Địa vị của đan sư tất nhiên cũng vô cùng siêu nhiên, có thật nhiều người muốn vuốt mông ngựa.

Rất nhanh, hành tung của Hoán Tuyết trong ngày hôm nay đã bị tra xét ra.

Sáng sớm, đi tới trước cửa hàng bánh bao, ăn chín lồng hấp.

Ừ, nhất định là con heo béo kia ăn. Tiểu thị nữ cũng không có khả năng ăn được nhiều như vậy.

Sau đó, đi dạo phố. Vào buổi trưa, đi khách sạn lớn Tứ Hải Tinh, gọi mười tám món thức ăn.

Heo à heo, ngươi thế nào lại có khả năng ăn như vậy?

Buổi chiều, tiếp tục đi dạo phố. Nhưng đến khoảng ba giờ, hành tung đột nhiên biến mất.

Đột nhiên biến mất?

Lăng Hàn lập tức hành động, đi tới địa điểm báo cáo Hoán Tuyết biến mất.

Đây là một cái hẻm nhỏ.

Lăng Hàn lấy ra con cóc màu xanh ngọc. Ngay lập tức, con cóc liền hướng về phía tây bắc kêu lên oa oa.

Thân hình Lăng Hàn nhảy lên, phóng về phía đó.

Đi một hồi, hắn lại lấy ra con cóc chỉnh lại phương hướng.

Lại như vậy, sau nửa giờ, hắn dừng ở trước một khu nhà cấp cao.

Hoán Tuyết lại ở trong này.