Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3507: Cướp báu vật




Lăng Hàn cười to bảo:

- Đả Cẩu quyền!

Lăng Hàn lại áp sát tung nắm đấm.

Yêu Hầu quyền không chỉ linh động còn cực kỳ bá khí, Lăng Hàn như hóa thành con yêu hầu mãng hoang hùng bá, toát ra cuồng dã vô tận.

Lăng Hàn tung quyền vừa xảo quyệt vừa bá đạo, đánh Lý Trường Đan liên tục trúng đòn, đau muốn chết.

Lý Trường Đan tu đến cửu mạch, khí lực rất mạnh, nhưng bị Lăng Hàn đè đầu đánh làm gã rất đau. Dù gì là lực lượng trên ngàn cân đập vào người, đau chết.

Lý Trường Đan không còn vẻ ung dung bình tĩnh lúc trước, tóc thẳng thớm cũng rối xù, không còn vẻ nho nhã.

Thiên tài số một Cổ Đạo tông mà không chịu nổi một kích?

Không phải Lý Trường Đan quá yếu chỉ tại Lăng Hàn rất yêu nghiệt.

Thời đại này ai được truyền thừa công pháp?

Có lẽ có nhưng ít đến tội, ít nhất Lý Trường Đan không có. Lăng Hàn được công pháp Hầu Ca tôi luyện, lực lượng vô cùng tinh thuần. Cùng là lực lượng một vạn cân sức phá hoại của Lăng Hàn lớn hơn người ta. Cộng thêm Yêu Hầu quyền có thể là bí thuật lúc võ đạo cổ đại hưng thịnh, nên hơn xa Tứ Phương quyền, Bốn Phần Phiêu Tuyết chưởng.

Hơn nữa tâm cảnh khi Lăng Hàn làm Chí Tôn, Lý Trường Đan có giục ngựa cũng không theo kịp.

Nhiều nhân tố cộng lại dù Lý Trường Đan chiếm ưu thế tu vi hai mạch cũng vô dụng, chỉ có nước chịu đòn.

Nhưng so với Nhuế Nguyên Lượng thì Lý Trường Đan chịu đòn dai hơn nhiều, ít ra vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, không giống Nhuế Nguyên Lượng bị Lăng Hàn một cước đá bay.

Lý Trường Đan không đánh lại thì muốn rút lui, có đánh tiếp cũng chỉ tự rước nhục.

Ra khỏi đại trận này là Lý Trường Đan có ưu thế nghiền áp về mặt lực lượng, nhất định có thể tìm một cơ hội trừ khử Lăng Hàn.

Phải khử hắn, tiểu tử này quá yêu nghiệt.

Lý Trường Đan đánh một chiêu giả rồi xoay người chạy.

Bùm!

Lý Trường Đan bùng nổ lực lượng đạp chân một cái tăng tốc độ.

Hiện giờ mọi người không nắm giữ thân pháp gì, bởi vậy tốc độ quyết định bởi lực lượng, nên Lý Trường Đan vừa bùng nổ liền chui vào sương mù.

Lăng Hàn không căng thẳng, không đuổi theo, hắn chắp tay sau đít đếm số:

- Một, hai, ba...

Đếm đến chín thì thấy một bóng đen lao đến.

Lý Trường Đan!

Lăng Hàn cười to bảo, giơ nắm đấm phải:

- Trở về rồi?

Đây là một đại trận mê huyễn, tuy Lý Trường Đan có bí bảo hạn chế phá giải, miễn dịch nhưng gã chạy gấp gáp như thế bí bảo không kịp phát huy tác dụng. Vì vậy rõ ràng Lý Trường Đan lao lên trước nhưng thật ra là đị một vòng lại chạy về trước mặt Lăng Hàn.

Cái gì?

Con ngươi Lý Trường Đan nở to, nhưng gã dù sao là thiên tài, chợt cúi gập người né thoát cú đấm.

Bốp!

Lăng Hàn đá một cước vào giữa hai chân Lý Trường Đan.

- Á!!!

Lý Trường Đan tu luyện thân thể cực kỳ mạnh, nhưng tu luyện cỡ nào cũng sẽ không tu chỗ đó.

Lý Trường Đan cong người như con tôm, mặt trắng không chút máu, nhún mũi chân lảo đảo qua lại dường như đẩy một cái là gã té xuống đất ngay.

Lăng Hàn lắc đầu, nếu bỏ Lý Trường Đan vào Nguyên Thế Giới thì còn lâu mới gọi là thiên tài, chỉ có thể nói là mạnh hơn người bình thường một chút.

Thế giới này mới chỉ khởi bước, số lượng võ giả có hạn. Hơn nữa nơi nhỏ bé như Cổ Đạo tông không xuất hiện thiên tài thật sự cũng bình thường.

Lăng Hàn thấy nhàm chán, vốn tưởng có thể đạp một thiên tài ai ngờ chỉ tốt hơn tài trí bình thường một xíu, khiến hắn thất vọng.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Chán chết.

Lý Trường Đan rất muốn chửi um sùm. Ngươi chơi xấu đánh gã như vậy còn nói chán khỉ mốc!

Gã là thiên tài số một Cổ Đạo tông, đánh bại gã là vinh quang vô hạn to lớn biết bao!

Nhục hết sức nhục!

Nhưng Lý Trường Đan không mở miệng được, gã sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là đau trứng, thật chết người.

Lăng Hàn vươn tay xé rách cổ áo Lý Trường Đan, thấy ngực gã treo mặt dây chuyền màu tím, một sợi dây xỏ xuyên qua.

Lăng Hàn giật đứt sợi dây, mặt dây chuyền rơi vào tay hắn.

Lý Trường Đan miễn cưỡng nói:

- Trả... trả... trả... trả...

Hai chữ ‘cho ta’ không cách nào thành câu.

Lăng Hàn cười nói:

- Sư huynh thật nhỏ nhen, chẳng qua là mặt dây chuyền điêu bằng khúc gỗ mục. Chúng ta là quan hệ gì mà sư huynh còn so đo tính toán cái này với ta?

Lăng Hàn ôm vai Lý Trường Đan, làm bộ dạng chúng ta là bằng hữu tốt.

Lý Trường Đan run rẩy giơ tay nhưng thân dưới đau đớn quá mãnh liệt, duỗi tay tác động đến trứng làm gã đau sắp lệ trào khỏe mắt.

Đó không phải mặt dây chuyền điêu bằng khúc gỗ mục mà bí bảo Lý Trường Đan kiếm trong cổ tích, có thể áp chế trận pháp.

Cổ tích lục tục xuất hiện trên thế giới này, bên trong có trận pháp bảo vệ nên sợi dây chuyền rất thực dụng.

Vô cùng quý giá!

Lăng Hàn huơ mặt dây chuyền:

- Cảm ơn Lý sư huynh.

Lăng Hàn bước nhanh rời đi.

Lý Trường Đan lắp bắp:

- Trả... trả... trả...

Gã nói mãi không ra chữ cho ta được.

Lăng Hàn không quay đầu lại, cười lớn nghênh ngang đi:

- Sư huynh keo kiệt quá, tặng đồ rồi sao còn đòi về?

Mặt dây chuyền này có ý nghĩa rất lớn, cướp nó đi khiến Lý Trường Đan khó chịu còn hơn là bị đánh, hay thậm chí bị lột sạch đồ.

Lăng Hàn cảm thấy tính cách của Lý Trường Đan là âm trầm giấu trong bụng, bị nhục nhã cũng nhịn được rồi tùy thời trả thù, giống như rắn độc. Nên Lăng Hàn chỉ lấy đi thứ quý giá nhất của đối phương, khiến Lý Trường Đan nhớ đến sẽ đau thấu tim gan.

Sương mù khuếch tán rất nhanh che giấu Lăng Hàn biến mất trong tầm mắt của Lý Trường Đan.

Lý Trường Đan mếu, tru lên như con sói bị thương:

- A!

Lý Trường Đan sống hai mươi mốt năm, trừ lúc còn nhỏ xíu ra, khi gã bắt đầu tu luyện thì thành thiên tài mỗi người ngước nhìn. Nhiều năm qua Lý Trường Đan đã thói quen hưởng thụ người ta tôn sùng mình.

Nhưng khoảnh khắc này, chỉ một trận chiến đánh tan mọi vinh quang của gã, biến thành hư vô.

Cho Lý Trường Đan biết rằng gã không kiên cường như vậy.

***

Lăng Hàn nâng mặt dây chuyền gần sát cẩn thận xem.

Mặt dây chuyền điêu bằng khúc gỗ màu tím, Lăng Hàn không nhận ra chủng loại cụ thể thế nào, dù sao hắn hiểu biết thế giới này đến từ quang não, không có giới thiệu đầy đủ.

Hơn nữa đây rất có thể là tài liệu thời kỳ thượng cổ, đã sớm tuyệt chủng.

Mặt dây chuyền trông khá cổ xưa, rất bình thường, thoạt trông không có gì lạ. Làm Lăng Hàn bất ngờ là không có trận văn gì, thứ này làm sao phá sương mù?

Lăng Hàn phát hiện hắn cầm mặt dây chuyền không có hiệu quả.

Phải treo trên cổ? Nhưng dây đã đứt làm sao đeo?