Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3506: Chiến với Lý Trường Đan




Vì khoảng cách khá gần nên Lăng Hàn phát hiện dưới cổ của Lý Trường Đan có thứ mơ hồ phát sáng, khi ánh sáng chợt lóe thì sương mù sẽ bị xua tan một chút, gã sẽ thừa dịp tiến lên vài bước. Mặc dù tốc độ không mau nhưng ưu điểm là ổn định, không đi chệch đường chút nào.

Lăng Hàn nói:

- Tiểu tử này có báu vật phá trận, nhưng chắc chỉ có thể giảm bớt chút uy lực của trận pháp, không thì hắn đã bước nhanh ra ngoài từ lâu. Hèn gì tiểu tử này có thể đi đầu.

Lăng Hàn tiến lên trước, nhưng mới ra khỏi tiết điểm đặc biệt thì bóng dáng Lý Trường Đan biến mất ngay.

Không sao. Lăng Hàn đi vài bước, Lý Trường Đan lại hiện ra trước mắt.

Hai mươi trượng, mười trượng, năm trượng, hai người cách nhau đã rất gần.

Lý Trường Đan chợt dừng bước, gã cảm giác kỳ kỳ.

Lý Trường Đan ngừng lại, nghiêng tại lắng nghe.

Có người đang đến gần?

Không thể nào, gã có bí bảo lấy từ chuyến thăm dò cổ tích. Nói có người đuổi theo được gã sao tin được?

Chẳng lẽ là trận pháp diễn sinh ra kẻ đánh lén?

Rất có thể, Lý Trường Đan từng thăm dò cổ tích, biết có một ít trận pháp có thể cụ thể hóa năng lượng thành hình người hoặc mãnh thú đánh lén kẻ đi vào.

Lý Trường Đan không dám coi thường, lập tức đề phòng.

Sương mù khuấy động, thật lâu sau một bóng đen bước ra từ sương mù, không ngừng đến gần. Nhưng vì sương mù bủa giăng nên không thấy rõ hình dạng của đối phương.

Thể năng lượng sắp đến!

Lý Trường Đan dã vận chuyển lực lượng, tùy thời có thể bộc phát ra một kích cửu mạch.

Sương mù lại dao động, bóng người trở nên rõ ràng.

Mặt Lý Trường Đan tràn đầy khó tin thảng thốt:

- Lăng Hàn!

Lăng Hàn cười khẽ:

- Hình như Lý sư huynh rất giật mình?

Lý Trường Đan cực kỳ khôn ngoan, biểu tình giật mình chậm rãi hòa tan.

Lý Trường Đan hít sâu, nói:

- Không uổng là ra đời từ thần thạch, trời sinh dị năng!

Lý Trường Đan dựa vào bí bảo mới đến đây được, vậy mà Lăng Hàn có thể theo kịp gã, trừ có được năng lực của thần thạch ra còn nguyên nhân gì khác nữa?

Trời sinh dị năng?

Lăng Hàn ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, hắn có được mật mã nguyên Nguyên Thế Giới nên sở hữu vận may siêu mạnh, năng lực thân thiết, còn có lực lĩnh ngộ đặc biệt về đan đạo, trận đạo.

- Lý sư huynh, phải chăng chúng ta nên tính nợ nần?

Lý Trường Đan không lộ vẻ gì, kinh ngạc hỏi:

- Sư đệ đang nói gì vậy?

Lăng Hàn cười nói:

- Chỉ có hai chúng ta mà Lý sư huynh còn muốn gỉa bộ?

Tên này cẩn thận quá vậy.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- À, sư huynh đang lo ta mang theo thiết bị ghi âm, nếu lỡ ghi lại tiếng nói lộ ra bộ mặt thật của sư huynh, sẽ phá hoại hình tượng hoàn mỹ lâu nay của sư huynh đúng không?

Lý Trường Đan lắc đầu, lộ ra bộ dạng đau đớn nói:

- Sư đệ suy nghĩ nhiều quá.

Lăng Hàn nói:

- Rồi rồi, ta lười vạch giả dối của ngươi, so sánh thì đánh ngươi một trận tơi bời sẽ hết giận hơn.

Lý Trường Đan khẽ thở dài:

- Hình như sư đệ có nhiều hiểu lầm với ta.

Lăng Hàn lười nói nhảm, hắn luôn dùng bạo lực phục người:

- Đến chiến đi!

Vèo!

Lăng Hàn sải bước chạy ra ngoài, sương mù dao động, hắn như thiên ngoại phi tiên.

Lý Trường Đan không sợ khiêu chiến, khóe môi cong lên. Hắn không biết gã là thiên chi kiêu tử trong thế hệ trẻ Cổ Đạo tông sao?

Chiến đấu cùng giai gã là vô địch.

Lý Trường Đan tùy ý vỗ một chưởng, nhìn như nhẹ nhàng nhưng mang theo uy lực vô thượng.

Đây là Bốn Phần Phiêu Tuyết Chưởng, Lý Trường Đan kiếm được trong cổ tích, uy lực yếu hơn Tứ Phương quyền thật sự một chút nhưng vì gã chỉ học một thức Tứ Phương quyền nên không dùng tốt bằng bộ chưởng pháp này.

Lý Trường Đan muốn dùng một chưởng này khiến Lăng Hàn nếm mùi đau khổ.

Lăng Hàn không lùi bước, cứng rắn đỡ.

Bùm!

Hai người va chạm, lực lượng cao ngàn cân dâng lên làm sương mù xung quanh khuấy động.

Cộp cộp cộp!

Lăng Hàn lùi chín bước, Lý Trường Đan lùi ba bước, hai bên tổng cộng lùi mười hai bước ẩn trong sương mù, khó thấy hình dạng của đối phương.

Lăng Hàn vung vẫy tay. Lý Trường Đan không uổng danh tiếng của gã, tu vi bị đè xuống ngũ mạch mà còn có lực lượng áp đảo hắn.

Không thể khinh thường.

Nhưng điều này kích thích chiến ý của Lăng Hàn, cứ luôn chà đạp rác rưởi như Dương Phi, Nhuế Nguyên Lượng không có cảm giác thành tựu.

Lý Trường Đan cười nói:

- Sư đệ thật lợi hại.

Lý Trường Đan thầm kinh ngạc, người khác không biết chứ gã rõ ràng bí bảo mình đeo trên cổ khiến trận pháp thả lỏng một chút áp chế, gã có thể chậm mà chắc tiến lên. Một mặt khác là áp chế tu vi của gã lỏng lẻo hơn người khác.

Người ta chỉ có thể cao hơn một mạch, Lý Trường Đan thì được gần hai mạch.

Lý Trường Đan vốn là thiên tài, sức chiến đấu vô địch cùng đẳng cấp, có áp chế lực lượng gần hai mạch thì ai đánh lại gã?

Lý Trường Đan vốn tưởng mình vô địch trong thế hệ trẻ, nhưng va chạm một đòn với Lăng Hàn xong làm lòng gã dậy sóng.

Về lực lượng Lăng Hàn chỉ kém hơn gã một chút, quyền lực của hắn cực kỳ chắc chắn, một đấm đánh vào lòng bàn tay Lý Trường Đan đau và hơi tê.

Sao có thể như vậy?

Áp chế tu vi gần hai mạch cộng thêm Lý Trường Đan vốn mạch hơn người bình thường, nên lực lượng của gã cao cỡ một vạn hai, nhìn tu vi bị áp chế thì Lăng Hàn khoảng tứ mạch.

Lực lượng tứ mạch chỉ khoảng ba ngàn năm trăm cân, nhưng Lăng Hàn thì cao một vạn cân, điều này khủng bố biết bao.

Ui!

Lý Trường Đan giật mình đến tê dại, dâng lên vô hạn sát khí.

Phải tiêu diệt người như vậy, không thì gã sẽ ăn ngủ không yên.

Lý Trường Đan xông lên vỗ một chưởng:

- Lăng sư đệ, vi huynh dạy sư đệ cách chiến đấu!

Chưởng nhẹ nhàng nhưng kèm theo tiếng gió rít mãnh liệt cho thấy lực phá hoại cực kỳ khủng bố.

Lý Trường Đan có bí bảo, có thể xóa bỏ áp chế của trận pháp trong phạm vi ngắn. Lý Trường Đan phá tan sương mù lao vào Lăng Hàn.

Chỉ có mười hai bước ngắn ngủi.

Lăng Hàn dâng lên chiến ý hừng hực xông lên.

Vèo!

Lăng Hàn nhanh nhẹn như con linh hầu, đây là Yêu Hầu quyền.

Lý Trường Đan vỗ chưởng nhưng đánh hụt.

Nắm đấm của Lăng Hàn từ góc độ cực kỳ xảo quyệt đánh tới, nằm ngoài dự đoán của Lý Trường Đan.

Đây không phải Tứ Phương quyền!

Bùm!

Lý Trường Đan mới nổi lên suy nghĩ này thì vai trái đã bị đấm trúng, đau nhức thấu xương ập đến làm gã rên rỉ lảo đảo thụt lùi. Đây còn là vì Lý Trường Đan né kịp lúc, nếu không đã bị đấm trúng ngực.

Thật là quyền pháp đáng sợ, sao có uy lực mạnh còn hơn một thức Tứ Phương quyền mà gã học được?

Lý Trường Đan không giấu được giật mình hỏi:

- Đây là quyền pháp gì?