Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3505: Bị nhục nhã ngược




Nhuế Nguyên Lượng tức xì khói:

- Ngươi...!

Đang cố ý khiêu khích sao? Hơn nữa lỗi tại Lăng Hàn mà ra!

Ngực Nhuế Nguyên Lượng phập phồng kịch liệt, gã cố dằn lửa giận xuống:

- Ngươi cứ múa mép khua môi, chờ ta đạp ngươi dưới lòng bàn chân thì ngươi sẽ hối hận tại sao chọc giận ta.

Lăng Hàn xòe tay ra:

- Hình như là ngươi cùng với mấy người họ Đàm vu oan hãm hại ta, kết quả tự rước lấy nhục, sao bây giờ đổ thừa cho ta?

Nhuế Nguyên Lượng rống to xông lên:

- Ngươi còn dám nói!?

Nhuế Nguyên Lượng rất bức bối, tặng không một viên Dẫn Mạch đan cho Lăng Hàn, còn gã? Bị treo lên trước cửa đánh, mất hết mặt mũi.

Nhuế Nguyên Lượng muốn giết người!

Bùm!

Cú đấm đánh tới kèm theo gió rít đáng sợ.

Nhưng Nhuế Nguyên Lượng lộ vẻ giật mình, gã tấn công tất nhiên hiểu rõ lực lượng của mình đại khái ở đẳng cấp này.

Bảy ngàn cân.

Đây là lực lượng đỉnh ngũ mạch.

Rất bình thường, tu vi của Lăng Hàn chắc chắn yếu hơn gã nên đại trận sẽ kéo thấp tu vi của gã xuống, nhưng vì cách biệt quá lớn nên gã vẫn cao hơn Lăng Hàn một mạch.

Điều này nói lên cái gì?

Tu vi của Lăng Hàn phỏng chừng là tứ mạch.

Ui, một người mới nhập môn chưa đến hai tháng mà tu đến tứ mạch?

Nhưng trong tay Lăng Hàn có nhiều Dẫn Mạch đan như vậy cộng thêm tụ linh trận, hai tháng đến đến tứ mạch không phải không thể.

Nhuế Nguyên Lượng ghen tỵ phát cuồng, gã chỉ được ăn ba trái Dẫn Mạch quả, so sánh với Lăng Hàn cách biệt quá lớn.

Thiên vị, Tôn Kiếm Phương quá thiên vị!

Thế thì nhục nhã tiểu tử này đi, cho hắn mất hết mặt mũi, về sau sẽ tìm cơ hội diệt hắn.

Chỉ bình thường nỗi lòng Nhuế Nguyên Lượng lướt qua nhiều suy nghĩ.

Lăng Hàn mỉm cười, người Cổ Đạo tông chỉ toàn luyện Tứ Phương quyền, còn là phiên bản đơn giản, ở trước mặt hắn quả lộ ra sơ hở chồng chất. Dù Lăng Hàn không tu luyện Yêu Hầu quyền, với ánh mắt từng làm Chí Tôn của hắn dễ dàng vạch ra hơn mười chỗ.

Lăng Hàn chỉ mất lực lượng.

Lăng Hàn đá một cước.

Bốp!

Chân đá sau mà đến trước đạp vào ngực Nhuế Nguyên Lượng, sức mạnh lớn hất gã văng lên cao cỡ trượng rồi mới té cái bịch xuống.

Nhuế Nguyên Lượng rên rỉ nằm sấp dưới đất, choáng váng mặt mày.

Một cước này tổn thương quá nặng nề.

Nhuế Nguyên Lượng định bò dậy nhưng mới ngước đầu lên thì bị đạp một chân dập mặt.

Người đạp là Lăng Hàn.

Nhuế Nguyên Lượng tức hộc máu, rõ ràng là gã đột nhiên thấy Lăng Hàn, muốn lại đây báo thù, vì sao ngược lại bị hắn chà đạp?

Thật vô lý, sao đối phương biết sơ hở trong cú đấm của gã? Còn có lực lượng lớn như vậy? Nếu không thì Nhuế Nguyên Lượng chỉ ăn một cước tuyệt đối không khó chịu như vậy.

Lăng Hàn cười hỏi:

- Sướng không?

Nhuế Nguyên Lượng chỉ muốn giết người, nhưng bị Lăng Hàn đạp lên mặt gã trừ giương mắt nhìn ra còn có thể làm cái gì?

Nhuế Nguyên Lượng vô cùng nhục nhã, tuy làm nữ tế ở rể thường bị người cười sau lưng, nhưng ở trước mặt gã thì ai chẳng cung kính kêu một tiếng Nhuế thiếu gia?

Nhục mặt hết sức.

Lăng Hàn cười gian lột quần áo Nhuế Nguyên Lượng:

- He he.

Nhuế Nguyên Lượng kinh kêu:

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Tuy bị đau, làm Nhuế Nguyên Lượng thấy mất mặt, nhưng so với bị lột quần thì cái đó chỉ là trò con nít.

Lăng Hàn hung tợn nói:

- Làm nhục ngươi!

Nhuế Nguyên Lượng sợ muốn xỉu, gã không ngờ Lăng Hàn có ham mê như vậy.

Đại trận này cấm giết nhưng hình như không nghe nói cấm hiếp. Nhuế Nguyên Lượng sợ đứng tim, nếu gã bị hiếp thì Thích gia còn sẽ nhận nữ tế này không?

Nhuế Nguyên Lượng sợ hãi hét chói tai:

- Không!

Lăng Hàn cười gian, mặc kệ gã tiếp tục lột đồ.

Nhuế Nguyên Lượng liều mạng chống cự nhưng không đánh lại người ta, rất nhanh trần trùng trục.

Nhuế Nguyên Lượng cũng giống như Dương Phi, hét thất thanh:

- Không!

Muốn hiệu quả là đây!

Bùm!

Lăng Hàn đấm vào đầu Nhuế Nguyên Lượng.

Đại trận liền phát huy hiệu quả đưa Nhuế Nguyên Lượng ra ngoài.

Vì thế mọi người ở ngoài trận lại được may mắn nhìn thấy lõa thể.

- Đó là Nhuế Nguyên Lượng!

- Nhìn bộ dạng sống không bằng chết của hắn chẳng lẽ cũng bị người hiếp?

- Trời, không lẽ trong tông có hiếp dâm cuồng ma?

Mọi người thầm run, cảm thấy sau mông đau.

- Tiêu đời, Nhuế Nguyên Lượng bị xấu mặt trước bàn dân thiên hạ, phỏng chừng Thích gia sẽ không muốn nữ tế này nữa.

- Chắc rồi, vị tiểu thư kia của Thích gia nổi tiếng... ha ha, phong lưu, đổi nam nhân khác là xong, sao có thể chấp nhận phu quân lộ mông trước công chúng?

- Mà công nhận cái kia của Nhuế sư huynh to thật, hèn gì làm tiểu thư Thích gia mê.

Nhuế Nguyên Lượng nghe hết những tiếng bàn tán, hai nắm tay siết chặt. Lăng Hàn không giết gã, không bị thương nặng gã, nhưng Nhuế Nguyên Lượng biết mọi thứ của mình đã bị Lăng Hàn hủy.

Nhuế Nguyên Lượng thầm thề trong lòng mặc kệ trả giá lớn cỡ nào gã cũng phải làm Lăng Hàn chết.

Sau đó Nhuế Nguyên Lượng chảy ra giọt lệ khuất nhục.

Lăng Hàn đi vào sương mù, tiếp tục tìm trận cơ.

Đã tìm được hai cây thì không khó tìm ra cây thứ ba, rất nhanh Lăng Hàn định vị được.

Lăng Hàn đào bảy thước đất kiếm được cây trận cơ thứ ba.

Lăng Hàn khẽ thở dài:

- Không thể đào nữa.

Vấn đề không phải là có thời gian đào hay không mà vì ba cây trận cơ đã làm áo xanh của hắn chật cứng, không thể nhét thêm cây thứ bốn.

Lăng Hàn còn vấn vương:

- Đành chờ sau này lại đến đào vậy.

Bộ trận pháp này chắc rất cao cấp, có thể cưỡng ép kéo tu vi Thông Mạch cảnh xuống gần bằng nhau, rất thực dụng trong chiến đấu.

- Nếu ta có thể sửa thành bản đơn giản tùy thời bày ra được, vậy thì chiến đấu cùng giai ta sợ ai?

Lăng Hàn bắt đầu tìm lối ra, đừng để Lý Trường Đan ăn may đi ra trước thì hỏng.

- Nơi này... Sang trái ba bước.

- Chỗ này... lùi hai bước.

Sương mù trước mặt Lăng Hàn không ngừng tán đi, đứng ở tiết điểm đặc biệt có thể thấy rõ toàn cảnh.

Lăng Hàn ngạc nhiên:

- Ủa?

Không thể xem thường Lý Trường Đan, tiểu tử này đi hơn nửa đường rồi, nếu không có gì thay đổi thì phỏng chừng hai tiếng sau gã sẽ ra khỏi trận.

- Đến gặp ngươi thử!

Lăng Hàn tăng tốc độ, không thể đi đường thẳng, đại trận sẽ bất giác ảnh hưởng thần thức, trừ phi thần thức cường đại vô cùng mới có thể mặc kệ ảnh hưởng. Bây giờ Lăng Hàn chỉ có thể ngoan ngoãn theo quy định trận pháp.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn, nhưng nửa tiếng sau Lăng Hàn chỉ rút ngắn cỡ ba mươi trượng.

Vì sương mù nên Lý Trường Đan không phát hiện Lăng Hàn đến gần, gã đang tập trung thăm dò con đường phía trước.

A?