Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3500: Đúc lại kinh mạch




Ài, đổi lại trước kia Lăng Hàn đã khiến Hạ Diệu Âm quỳ xuống lạy từ lâu.

Lăng Hàn lắc đầu nói với Hoán Tuyết:

- Đi thôi.

Vẻ mặt Hoán Tuyết kiêu ngạo, đây là chủ nhân của nàng, vì nàng mà chống lại đại tiểu thư như Hạ Diệu Âm, hắn là vị thần của nàng.

Hoán Tuyết ngoan ngoãn đi sau lưng Lăng Hàn, hết sức cẩn trọng.

Lăng Hàn cất bước lướt qua ba người Nhuế Nguyên Lượng, hắn tạm dừng, nói:

- Đa tạ.

Cảm ơn cái gì?

Những người khác không hiểu nhưng ba người Nhuế Nguyên Lượng biết Lăng Hàn cảm ơn bọn họ tặng cho hắn một viên Dẫn Mạch đan.

Bọn họ tức muốn hộc máu.

Chuyện trộm đan dược chắc chắn sẽ bị lộ, Hạ Diệu Âm sẽ bắt bọn họ bồi thường.

Vốn chỉ cần giá họa cho Lăng Hàn, Hoán Tuyết thì không ai tìm hiểu thêm về bọn họ. Giờ thì sao? Ba người phải ngậm bồ hòn. Nếu đồn ra ngoài thì tội danh hãm hại sư đệ cùng tông môn đủ để đuổi ra sư môn, trưởng bối cũng không cứu bọn họ được.

Nếu chỉ trộm đan thì họ có thể nói là giỡn với Hạ Diệu Âm, không khó giải quyết.

Ba người rất ức chế, bày ra cạm bẫy kín kẽ vậy mà Lăng Hàn dễ dàng nhảy qua, thuận tiện đạp nát mặt họ.

Lăng Hàn này!

Khi Lăng Hàn đi ngang qua Nhiếp Dương thì tạm dừng.

Nhiếp Dương cười với hắn, còn đá lông nheo.

Hiển nhiên người này nhận ra Lăng Hàn, vì hắn bán đồ không đổi giọng. Như Lăng Hàn lúc trước phỏng đoán, tính cách của Nhiếp Dương rất là khoe mẽ.

Trước bao cặp mắt nhìn chăm chú, Lăng Hàn và Hoán Tuyết đi ra đại sảnh, viện tử, về nhà mình.

Sau khi về nhà Hoán Tuyết vội đưa vien Dẫn Mạch đan cho Lăng Hàn:

- Thiếu gia, hôm nay Hoán Tuyết suýt liên lụy đến người.

Lăng Hàn cười nói:

- Đây là người ta ‘tặng’ cho nàng thì nàng giữ đi.

Lăng Hàn nhớ lại nét mặt của ba người Nhuế Nguyên Lượng, khóe môi cong lên âm trầm. Dám giơ vuốt với hắn?

Nhưng kẻ thúc đẩy tất cả chắc là Lý Trường Đan.

Chỉ vì một thân phận đạo tử mà Lý Trường Đan nhiều lần âm mưu muốn trừ khử hắn?

Lăng Hàn dám chắc người sai khiến Trịnh Đồng Phong dẫn hắn đi sòng bạc, muốn dụ hắn sa đọa cũng là Lý Trường Đan.

Nhưng Lý Trường Đan được gọi là thiên tài, hiện giờ đã là tu vi đỉnh cửu mạch, phỏng chừng sức chiến đấu mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Nếu hai người ác chiến chắc chắn Lăng Hàn sẽ thua.

Cảnh giới càng cao thực lực cách biệt càng lớn, đặc biệt thập mạch là một tầng ngăn cách.

Tại sao chỉ có đả thông thập mạch mới trở thành trưởng lão tông môn?

Bởi vì tu thành thập mạch thì thực lực của võ giả sẽ biến đổi lớn.

Trong người tu ra lực lượng có thể đánh cách không khí, thập nhị mạch thậm chí tổn thương người khi cách trăm bước, đối thủ không có tư cách đến gần người.

Lăng Hàn thì thào:

- Thực lực ơi là thực lực. Nếu bị Lý Trường Đan vào thập mạch trước thì ta sẽ hoàn toàn bị yếu thế, nên phải nhanh chóng đuổi kịp tu vi của hắn!

Sáng sớm hôm sau, Lăng Hàn như thường lệ tu luyện khi mặt trời mới mọc, tiểu thị nữ cũng tham gia vào.

Lăng Hàn ngồi một bên tu luyện, Hoán Tuyết thì đánh quyền.

Hình ảnh hơi kỳ. Nam nhân thân cao chân dài mà ngồi tĩnh tọa một bên, mỹ nữ yểu điệu thì quyền đấm cước đá rất là bạo lực.

Cánh mũi Lăng Hàn nở ra, có năng lượng mắt thường không nhìn thấy bị hút vào, chuyển động trong cơ thể.

Thứ này không chỉ giới hạn trong kinh mạch, thân thể cũng sẽ hấp thu bớt một phần. Đại khái nhờ năng lượng như thế rèn luyện nên thân thể của Lăng Hàn mới dần mạnh mẽ hơn.

Hầu ca nói bộ công pháp này có lợi ích lớn, quả nhiên càng tu luyện thì càng có thể ngộ mới hơn.

Nửa tiếng không được bao lâu, Lăng Hàn lại dùng tụ linh trận. Nhưng hắn phát hiện cùng với tu vi tăng lên, tụ linh trận mang đến hiệu quả càng lúc càng kém, kém xa nửa tiếng mặt trời mới mọc, bỏ thì thương vương thì tội.

Lăng Hàn phỏng đoán:

- Là vì đẳng cấp của tụ linh trận quá thấp?

Võ đạo trong thế giới này mới chỉ khởi đầu, mọi thứ đến từ cổ tích chôn sâu dưới lòng đất, trận pháp cũng rất lạc hậu, thô sơ nhất.

- Không đúng, có một phần là vì công pháp ta tu luyện.

Lăng Hàn có thần thức nhạy bén, hắn phát hiện công pháp mình đang tu luyện như cối xay nghiền lực lượng trong người, chiết xuất lọc cặn để lại tinh hoa, nâng cao chất. Nhưng điều này khiến tốc độ tu luyện của hắn trở nên chậm chạp.

Tu luyện lúc mặt trời mới mọc còn đỡ, năng nguyên trong thiên địa vốn rất thuần túy, tuy sẽ bi lẫn chút tạp chất nhưng không nhiều, tối đa rớt một nửa. Tụ linh trận sinh ra năng lượng thì khác, nhiều tạp chất, một trăm phần khó giữ lại một, nên hiệu quả của tụ linh trận giảm thấp.

- Ta sửa sang tu Tứ Phương quyền thù không xuất hiện tình huống như vậy, có thể khiến tu vi tăng nhanh như cũ. Nhưng tu vi cao kiểu này có ý nghĩa gì? Chỉ là thùng rỗng, nhìn được không thể dùng. Khi Trúc Cơ tuyệt đối không thể đi đường tắt.

Lăng Hàn quyết định đúc lại kinh mạch lúc trước tu luyện, chiết xuất lực lượng, không thì về sau sẽ ảnh hưởng hắn tiến bộ.

- May mắn gặp Hầu ca, nếu ta dùng Tứ Phương quyền tu hết thông mạch cảnh thì sau này muốn đúc lại cơ sở không biết phải trả giá lớn cỡ nào.

Lăng Hàn tu lại vài kinh mạch, vì không cần hấp thu lực lượng bên ngoài nên không hạn chế thời gian tu luyện.

Lăng Hàn mất ba ngày hoàn toàn chiết xuất lực lượng trong người, tuy làm cảnh giới của hắn xuống thấp nhiều nhưng lực lượng không lùi rõ rệt, uy lực công kích tăng cao.

- Giống như thanh kiếm, nếu như trong đó tràn ngập tạp chất thì dùng sức mạnh lớn nhất chém ra đụng phải đá kiếm sẽ nát. Nếu là kiếm đúc bằng tinh thiết, dù lực lượng hơi yếu cũng có thể chém trầy cục đá.

Lăng Hàn không thể tiếp tục bế quan, vì Nhiếp Dương đến.

Nhiếp Dương chặn đầu trước:

- Ngươi giấu kỹ quá, làm ta thật khổ.

Lăng Hàn cười nói:

- Là tự ngươi ngốc, ta có cách nào đâu?

Nhiếp Dương cốc đầu. Hàn Lâm đọc ngược lại là Lăng Hàn, người ta sớm báo tên thật, trách gã không liên tưởng hai cái tên với nhau.

Nhiếp Dương chơi xấu:

- Ta mặc kệ, ngươi phải đền cho ta!

Lăng Hàn cười ném một bình đan:

- Tặng ngươi.

Đây là Lăng Hàn đã quyết định từ lâu.

Nhiếp Dương vươn tay bắt lấy, cười giỡn:

- Đừng nói với ta đây là Dẫn Mạch đan.

Lăng Hàn đáp:

- Đúng rồi, là Dẫn Mạch đan.

Nhiếp Dương kinh kêu:

- A? Đừng nói là ngươi tặng cho ta?

Lăng Hàn lười trả lời, ngay từ đầu hắn đã bảo là tặng.

Nhiếp Dương cười lớn lại gần muốn khoác vai Lăng Hàn:

- Mợ ơi, ta biết ngay quen bằng hữu này không sai mà, thật tốt!

Lăng Hàn lùi một bước né.

Nhiếp Dương cười trêu:

- He he, nam nhân với nhau còn xấu hổ gì?

Cái tính khoe mẽ đi đâu cũng không đổi khác.