Thần Đạo Đan Tôn

Chương 270: Vũ Hoàng đại thọ




Lăng Hàn mài đao soàn soạt, liều mạng tăng tu vi lên.

Dũng Tuyền muốn chiến Linh Hải, mặc hắn yêu nghiệt ra sao cũng không thể không cẩn thận. Dù sao Phong Viêm cũng rất bất phàm, bằng không sẽ không được cường giả Linh Anh Cảnh thu làm đệ tử.

Hắn tự tin, nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng tự đại.

Rốt cục, Vũ Hoàng đại thọ đã tới.

Đại yến kéo dài ba ngày, mà đấu võ sẽ ở ngày cuối cùng, coi như tuồng áp trục.

Tên tuổi của Đan sư chuẩn Địa Cấp quá vang dội. Không chỉ Vương gia các nơi đến bái kiến, ngay cả sứ giả của tám nước khác cũng nghĩ trăm phương ngàn kế kết giao với Lăng Hàn. Còn dồn dập lộ ra ý tứ, chỉ cần Lăng Hàn chịu đi quốc gia của bọn họ, vậy phong vương khoát thổ là chút lòng thành.

Lăng Hàn để Quảng Nguyên làm thần giữ cửa, tới một người đuổi một người. Nhưng Đại Nguyên Vương hắn vẫn ngoại lệ tự mình tiếp đón. Dù sao thời điểm ở Đại Nguyên thành, đối phương đối đãi mình không tệ. Hơn nữa Lăng gia còn ở dưới Đại Nguyên thành quản hạt, hắn cũng vui vẻ cho Đại Nguyên Vương một chút mặt mũi.

Quả nhiên, Đại Nguyên Vương vỗ ngực bảo đảm, cho dù hắn truyền Vương vị cho nhi tử, thậm chí tôn tử, cũng để Lăng gia ở Thương Vân Trấn sừng sững không ngã.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, liền đưa hai viên Trúc Cơ Đan cho Đại Nguyên Vương. Thực lực của vị Vương gia này càng mạnh, thì càng có thể trông nom Lăng gia.

Cái này tự nhiên để Đại Nguyên Vương đã cảm động lại hưng phấn. Hắn vốn tưởng rằng Linh Hải Cảnh chính là điểm cuối võ đạo của mình. Không nghĩ tới lại còn có thể nhìn thấy hi vọng đột phá Thần Thai, để hắn càng thêm quyết tâm muốn che chở Lăng gia.

Hiện tại Lăng Hàn có thể đưa ra Trúc Cơ Đan, như vậy mười năm, hai mươi năm sau, chẳng lẽ đối phương không thể đưa ra đan dược đột phá Sinh Hoa Cảnh, thậm chí Linh Anh Cảnh sao?

Hai ngày trôi qua, đi tới ngày cuối cùng của tiệc mừng thọ, cũng chính là ngày đấu võ.

Lăng Hàn mang theo Hổ Nữu, Quảng Nguyên, Chu Vô Cửu, Lí Hạo, sau đó nửa đường lại có đám người Thích Vĩnh Dạ, Lý Đông Nguyệt, Kim Vô Cực gia nhập, đi tới bãi săn to lớn ở ngoại thành.

Đây chính là địa phương đấu võ ngày hôm nay.

Lúc này nơi đây đã dựng lên từng toà khán đài. Bát Đại Hào Môn, sứ giả các quốc gia tự nhiên chiếm vị trí tốt nhất. Sau đó mới là các Vương gia, Linh Hải Cảnh trong các gia tộc, môn phái…

Mà ở trong vòng vây của khán đài, là "võ đài" luận võ.

Đây cũng không phải võ đài chân chính về mặt ý nghĩa. Mà là một ngọn núi nhỏ, cao khoảng trăm trượng, là gần đây mới dựng lên. Dưới chân núi tổng cộng có ba mươi hai con đường, nhưng hướng lên trên một đoạn thì hai hai dung hợp, biến thành mười sáu nhánh. Sau đó hướng lên một đoạn lại dung hợp, biến thành tám nhánh, bốn nhánh, hai nhánh, một nhánh đi về trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi bày một vương tọa, nhưng hiện tại không có người ngồi.

- Lăng Hàn!

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền phân biệt đi tới. Các nàng một theo gia tộc, một theo sư phụ đến, chỉ sớm hơn Lăng Hàn một lúc.

Lăng Hàn cười cười, cùng mọi người nói chuyện phiếm, chờ đợi đấu võ bắt đầu.

Chư vị hoàng tử đã sớm đến. Hiện tại Đại hoàng tử và Tam hoàng tử ngay cả nhìn cũng không nhìn Lăng Hàn một cái. Còn Thất hoàng tử thì cho Lăng Hàn một nụ cười thiện ý. Hoàng tử và công chúa khác thì dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lăng Hàn.

Thiếu niên này trẻ như vậy, không ngờ có thể trở thành đan đạo bá chủ, ngay cả bọn họ cũng phải cung kính xưng một tiếng đại sư.

Đến giữa trưa, chỉ nghe một người lớn tiếng nói:

- Bệ hạ giá lâm!

Xoạt, tất cả mọi người đều đứng lên, cung nghênh thánh giá.

Vũ Hoàng nhanh chân đi đến. Hắn không có lộ ra khí thế nửa bước Sinh Hoa cảnh. Nhìn rất tùy ý, nhưng làm hoàng đế, nhất cử nhất động của hắn đều có vương khí lưu chuyển, vẫn khiến người ta không nhịn được kính nể như cũ.

Ở sau lưng Vũ Hoàng, là mười hai tên Cấm Vệ Quân. Tể Hạng cùng Tạ Sướng đều ở hàng thứ nhất, cách Vũ Hoàng gần ba trượng, biểu hiện nghiêm nghị.

Vũ Hoàng trực tiếp đi tới dưới núi, thân hình nhảy một cái, đã bay lên đỉnh núi. Hắn ngồi lên vương tọa, sau đó phất tay nói:

- Các khanh miễn lễ.

- Tạ ơn bệ hạ!

Lúc này mọi người mới ngồi xuống.

- Hôm nay quy tắc đấu võ như sau: Người dự thi từ dưới ngọn núi leo lên, người thứ nhất đi tới trước mặt trẫm, liền có thể được trẫm khen thưởng.

Vũ Hoàng nói, âm thanh không cao, nhưng rõ ràng truyền tới trong tai mỗi người.

Tuy Vũ Hoàng không có nói khen thưởng cái gì, nhưng Hoàng thất đã sớm thả ra tin tức, đây là một môn thần thông!

Nhất thời, người có tư cách tham gia đều lộ ra vẻ hưng phấn. Tổng cộng có ba mươi hai con đường có thể leo núi, nếu như tốc độ nhanh, hoàn toàn có thể tránh cường địch, dẫn đầu lên đỉnh núi gặp Vũ Hoàng.

Lăng Hàn thì làm sao, Phong Viêm thì thế nào, ta đánh có lại các ngươi hay không không quan trọng, chỉ cần chạy nhanh hơn các ngươi là được.

Ngay cả các sứ giả cũng có chút kích động muốn tham gia. Chỉ là sứ giả nào không phải tuổi đã cao? Đây chính là đại biểu một quốc gia, sứ giả chẳng những phải có thực lực tương đối, còn phải có uy vọng, thận trọng. Bởi vậy, trẻ nhất cũng qua năm mươi.

Đầu tiên là sàng lọc, miễn cho có người trên ba mươi tuổi tham gia. Đến thời điểm đó, nếu như bị người như vậy thu được thứ nhất, vậy mặt mũi của Vũ Quốc liền mất hết. Thứ hai, chỉ có Dũng Tuyền Cảnh mới có tư cách tham gia, Tụ Nguyên Cảnh không nên tới tham gia náo nhiệt.

Ra hai chỉ tiêu này, kỳ thực có tư cách tham dự cũng là những đệ tử thiên tài của Hổ Dương Học Viện mà thôi.

Sàng lọc do Tạ Sướng và Tể Hạng tự mình chủ trì.

Lăng Hàn tiến lên báo danh, tự nhiên được thông qua lập tức. Khuôn mặt của hắn vừa nhìn liền biết không đến hai mươi, huống chi là ba mươi. Mà tu vi đến "Dũng Tuyền tầng một", vừa vặn hợp lệ.

- Nữu cũng muốn ghi danh!

Hổ Nữu nói.

Tạ Sướng và Tể Hạng nhìn lướt qua. Bởi vì bọn họ ngồi, trước người là một cái bàn dài, có bố mạc buông xuống, mà Hổ Nữu còn không cao bằng cái bàn, do góc độ cho nên hai người kia đều không nhìn thấy Hổ Nữu. Nghe được thanh âm mà không ai không ngẩn ra.

Đùng, Hổ Nữu đưa tay vỗ bàn một cái, bất mãn nói:

- Nữu muốn ghi danh, các ngươi không nghe thấy sao?

Phốc!

Phụ cận có người nhìn thấy, không khỏi nở nụ cười. Đây cũng quá khôi hài, một hài tử năm, sáu tuổi lại muốn dự thi.

- Tiểu cô nương, nơi này không phải chỗ ngươi chơi đùa, nhanh qua một bên đi.

Tạ Sướng cười nói.

Hổ Nữu giận dữ. Tính tình của nàng cho tới bây giờ đều không tốt, lúc này rất tức giận nha.

- Để nàng tham gia.

Thanh âm của Vũ Hoàng từ trên đỉnh núi truyền xuống. Trên mặt của hắn có vẻ kinh ngạc. Khống chế giang sơn xã tắc, hắn có thể thuyên chuyển quốc thế, ở trong vương quốc nắm giữ năng lực phiên vân phúc vũ, tựa như thần minh.

Bởi vậy, hắn mơ hồ cảm ứng được khí tức của Hổ Nữu, Dũng Tuyền Cảnh hàng thật đúng giá!

Điều này làm cho hắn chấn kinh, Dũng Tuyền Cảnh năm sáu tuổi?

Vũ Hoàng không khỏi nhìn Lăng Hàn một chút. Tiểu tử này là quái thai, người bên cạnh quả nhiên cũng là quái thai.

Cái gì!

Vũ Hoàng vừa mở miệng, làm cho tất cả mọi người đều giật nảy cả mình.

Lẽ nào tiểu nha đầu này là Dũng Tuyền Cảnh? Nhưng bất luận mọi người cảm ứng ra sao, cũng chỉ cảm thấy đây là một tiểu nha đầu phổ thông, không hề có chỗ thần kỳ.

Lại nhìn Hổ Nữu tay cầm góc áo của Lăng Hàn, không ít người "rõ ràng". Hẳn là Vũ Hoàng bán mặt mũi của Lăng Hàn, mới cho Hổ Nữu hồ đồ.

Không sao không sao, một tiểu nha đầu, cũng chỉ khiến người ta nở nụ cười mà thôi.

---------------