Mấy người không có kiên định giúp đỡ Lăng Hàn như Thích Vĩnh Dạ, Bách Lý Đằng Vân tự nhiên vô cùng hối hận. Ở trên tiệc rượu bọn họ không ngừng chúc rượu Lăng Hàn, lời hay nói tận, muốn chữa trị khe nứt này. Nhưng coi như gương vỡ lại lành, thì vết nứt có thể biến mất sao?
Bỏ qua, chung quy là bỏ qua.
Chu Vô Cửu, Kim Thái Cực, Lí Hạo thì thập phần vui vẻ. Người bọn họ đi theo lại là Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm, để bọn họ vẫn như ở trong mơ. Đại nhân vật như vậy là có thể sánh vai với gia chủ của Bát Đại Hào Môn, hiện tại lại cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, làm sao cũng không thể tin được.
Quảng Nguyên thì vô cùng phiền muộn. Tiểu tử này giấu quá sâu, làm hại trái tim của hắn bay nhảy phập phồng, đã mấy ngày không có ngủ thẳng giấc. Có điều, Lăng Hàn cho hắn một phần công pháp, để phiền muộn của hắn hết sạch sành sanh.
Đại Nhật Thiên Tâm Kinh hoàn chỉnh, hơn nữa còn có công pháp tầng thứ năm!
Trong tay hắn chỉ có bốn tầng, hơn nữa còn có chút không trọn vẹn. Bởi vậy cái này rõ ràng là một môn công pháp Địa Cấp trung phẩm, nhưng ở trong tay hắn chỉ có thể phát huy ra uy lực của Huyền Cấp thượng phẩm. Ngay cả như vậy, cũng làm cho hắn trở thành cường giả Linh Hải Cảnh xếp hạng thứ mười trong tán tu. Có thể thấy được chút ít uy lực của Đại Nhật Thiên Tâm Kinh.
Hiện tại thu được Đại Nhật Thiên Tâm Kinh hoàn chỉnh, có hi vọng trở thành Thần Thai Cảnh, để hắn kích động đến tê cả da đầu, suýt chút nữa khóc lên.
- Thằng nhóc con, không nên chơi người như vậy a.
Quảng Nguyên thăm thẳm nói. Bởi vì sau khi tan tiệc, mọi người rời đi hết mới cho, nên hắn cũng không sợ hình tượng cường giả Linh Hải Cảnh của mình khó coi.
Lăng Hàn cố ý đưa tay ra nói:
- Quảng lão huynh, nếu ngươi không hài lòng, có thể trả công pháp lại ta.
- Cút, đã vào túi của bản tọa, vậy thì là đồ của bản tọa!
Quảng Nguyên vội vã chạy đi, lại nói.
- Bản tọa đi tu luyện. Muốn đánh nhau, cứ việc nói. Bản tọa quyết định, đã lên thuyền giặc của tiểu tử ngươi, vậy thì một đường đen đến cùng a.
Lăng Hàn bật cười. Quảng Nguyên này còn rất thú vị. Có điều đối phương cũng là người có tâm huyết, nên hắn mới yên tâm truyền Đại Nhật Thiên Tâm Kinh.
Chỉ cần có thể được hắn tin tưởng, vậy ai cũng sẽ không lỗ, chỉ có thể kiếm lời lớn!
Đan đạo đế vương a, đầu tiên ở đan dược liền không cần lo lắng. Mà hắn lại từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, trong đầu có bao nhiêu công pháp võ kỹ, tùy tiện lấy ra một môn cũng có thể làm cho Linh Anh Cảnh cướp phá đầu.
Một đêm đi qua, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử trước sau tới bái phỏng, muốn chữa trị quan hệ với hắn. Nhưng Lăng Hàn há sẽ để ý tới bọn họ?
Hắn ghét nhất chính là những cái được gọi là bằng hữu, rõ ràng muốn ngáng chân ngươi, nhưng luôn nói là muốn tốt cho ngươi.
Người như vậy, hắn sẽ không bao giờ cho mặt mũi, trực tiếp mắng đi.
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử đều nén giận rời đi. Nhưng Lăng Hàn đã lấy ra thân phận đan đạo bá chủ, coi như bọn họ không thoải mái thì có làm sao? Dám vô lễ với nhân vật như vậy sao? Đừng nói hiện tại bọn họ chỉ là hoàng tử, coi như đăng cơ thành hoàng đế, cũng phải khách khí với Lăng Hàn.
Thất hoàng tử lại không đến. Hiện tại hắn rất thoải mái, tự nhiên không vội.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi ngày Lăng Hàn đều lấy Bách Độc Ngọc Cao lau thân, nhanh chóng tăng cao tu vi.
Chỗ tốt của dược cao này không chỉ tăng tu vi lên nhanh, hơn nữa tác dụng phụ nhỏ. Không giống ăn Tứ Hóa Đan, sẽ lưu lại đan độc ở trong người. Ăn một thời gian thì phải dừng lại, loại trừ hết đan độc mới có thể dùng tiếp.
Hai ngày sau, trong Hắc Tháp truyền tới động tĩnh không nhỏ.
Hổ Nữu đột phá.
Dũng Tuyền Cảnh!
- Nữu có thể giúp Lăng Hàn rồi!
Sau khi từ trong Hắc Tháp ra ngoài, nàng nhào vào trong ngực Lăng Hàn, dương dương tự đắc nói.
- Nữu Nữu thật lợi hại!
Lăng Hàn cười to, vỗ đầu của đối phương. Sau đó suy nghĩ một chút mới nói:
- Đến, chúng ta luyện một chút, nhìn thực lực của ngươi mạnh như thế nào.
Hai người lại vào Hắc Tháp. Trong này tự thành một giới, đánh lại kịch liệt cũng không lo lắng bị người bên ngoài biết. Hơn nữa trong này rất chắc chắn, đừng nói bọn họ chỉ là Dũng Tuyền Cảnh, coi như Phá Hư Cảnh cũng không sợ đánh nổ Hắc Tháp.
Một khi Hổ Nữu động thủ, liền lộ ra bộ mặt hung ác, từng chiêu từng thức đều cực kỳ ác liệt. Không chỉ như thế, tựa hồ nàng còn có một loại năng lực thuấn di trong cự ly ngắn. Khoảng cách không xa, chỉ khoảng vài tấc. Nhưng ở trong chiến đấu, sai một ly, có thể đi ngàn dặm, nên loại năng lực này rất thực dụng, hơn nữa đáng sợ.
Nếu không phải ở trong Hắc Tháp Lăng Hàn chính là Thần, hắn cũng không thể bắt lấy thuấn di của Hổ Nữu. Bởi vì tốc độ của tiểu nha đầu quá nhanh, tạo thành tàn ảnh trên thị giác, căn bản không cảm giác tới.
Ở trong Hắc Tháp giao thủ với Lăng Hàn, coi như Phá Hư Cảnh cũng phải quỳ. Bởi vậy cái này tự nhiên là không công bằng. Lăng Hàn chỉ thủ, mặc cho Hổ Nữu tiến công, đến ước lượng sức chiến đấu của tiểu nha đầu.
Kết quả để hắn khiếp sợ. Sức chiến đấu của tiểu nha đầu phỏng chừng cũng có cửu tinh!
Hắn ở Dũng Tuyền tầng một cũng chỉ là cửu tinh, thập tinh. Hổ Nữu lại có thể sánh ngang hắn.
Sức chiến đấu của tiểu nha đầu sẽ đáng sợ như vậy, chủ yếu bởi vì hai điểm: tốc độ và thuấn di. Hơn nữa "móng vuốt" của nàng cũng vô cùng sắc bén, đủ để xé tan phòng ngự của Dũng Tuyền tầng chín.
Căn nguyên của tất cả những thứ này, hẳn là linh căn hình người trong đan điền Hổ Nữu. Nó quá quỷ dị, bây giờ nghĩ lại cũng làm cho Lăng Hàn sởn cả tóc gáy. Mà theo Hổ Nữu bước vào Dũng Tuyền Cảnh, Lăng Hàn cũng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được khí tức của tiểu nha đầu, rất khó dự đoán.
Phải biết hắn nắm giữ một đạo thần thức của Thiên Nhân Cảnh, lực cảm ứng tuyệt không thua Thiên Nhân Cảnh chân chính. Nhưng ngay cả hắn cũng sắp không nhìn thấu Hổ Nữu, khái niệm này nghĩa là gì?
Hắn tin tưởng, chỉ cần Hổ Nữu bước vào Linh Hải Cảnh, như vậy hắn khẳng định không cách nào nhìn ra tu vi của nàng.
- Đời này có quá nhiều quái vật a!
Lăng Hàn tổng kết nói.
Hắn phục sinh vẫn chưa tới một năm, nhưng đầu tiên là nhìn thấy một bộ thi thể của Phá Hư Cảnh, sau đó trực tiếp xuất hiện một vị còn sống, ạch, hơn nữa còn là Thần linh không trọn vẹn.
Thiên Thi Tông tiêu thanh biệt tích vô số năm lại chạy ra. Còn có Nghiêm Thiên Chiếu, khí tức tà ác này để hắn có chút đáng ghét, thậm chí bất an!
So sánh với đó, Phong Viêm chỉ là chút lòng thành. Hơn nữa còn là "chủng loại" tương đối bình thường.
- Quên đi, không nghĩ nữa. Mạnh hơn cũng không lợi hại bằng Hắc Tháp, chọc tới ta, hết thảy trấn áp!
Lăng Hàn không suy nghĩ thêm nữa, tiếp tục khổ tu. Ở ngày đấu võ đó, hắn phải đánh bại Phong Viêm.
Ngày ngày trôi qua, đại thọ sáu mươi của Vũ Hoàng càng ngày càng gần. Không chỉ Vương gia các nơi hoặc đích thân đến, hoặc phái ra Vương Tử đến, ngay cả tám đại quốc khác cũng phái sứ giả cấp cao tới chúc mừng.
Hoàng Đô một mảnh náo nhiệt, có thể so với năm mới, từng nhà giăng đèn kết hoa.
Mà lúc này, Trần gia rốt cục không chịu được nữa, đầu hàng.
Mỗi ngày Địa Thủy Phái đập cửa hàng của Trần gia, lại thêm Lăng Hàn không tiếc thương chiến, khởi nguồn kinh tế của Trần gia lập tức đứt đoạn, qua hơn một tháng đã sắp tới tuyệt cảnh.
Nguyên bản Trần gia còn muốn mượn thân phận của Tôn Tử Diễm liều chết. Nhưng theo tin tức Lăng Hàn trở thành Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm truyền ra, có đại nhân vật của Tôn gia đứng ra, để Tôn Tử Diễm đuổi nữ nhân của Trần gia ra khỏi nhà.
Đã như thế, Trần gia liền mất đi nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng.
Trần Vận Tường tự vận, kết thúc một đời ghê tởm.
Lăng Hàn cũng không có mở rộng đả kích, quyết định kết thúc việc này.
---------------