Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2647: Nguyên do kết họa




Kình phong lay động qua, Khổng Tường lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã rầm trên mặt đất.

Hắn phát hiện vẻ khốn quẫn của mình, vội vã đưa tay che hạ bộ, nhưng phát hiện che phía trước còn thiếu phía sau, không khỏi buông thương trong tay, dùng một cái tay khác đi che mông của mình.

Hắn đỏ bừng cả mặt, chỉ cảm thấy Lăng Hàn quá thiếu đạo đức, lại sử dụng chiêu thuật nham hiểm như vậy.

Quá vô liêm sỉ!

Lăng Hàn cười ha ha:

- Không cần che, so với con kiến cũng không lớn hơn được bao nhiêu, căn bản không cần lo lắng bị người nhìn thấy.

- Ngươi, ngươi ngươi ngươi!

Khổng Tường đưa tay chỉ Lăng Hàn, nhưng chỉ tay mới phát hiện mình lộ hết, vội vã rụt trở lại, mặt đỏ bừng lên, hận không thể có cái khe chui xuống.

Lôi Hỏa Đại Đế thở dài nói:

- Lăng Hàn, người này chỉ là Tứ Trảm, nhưng Khổng gia cường giả như mây, ngươi nhanh chạy một chút cho ta! Ta gọi ngươi ca còn không được sao?

- Ta vốn là ca ngươi a.

Lăng Hàn cười nói, hắn vỗ vỗ vai của Lôi Hỏa Đại Đế.

- Yên tâm, ca sẽ bảo bọc ngươi.

Lôi Hỏa Đại Đế phiền muộn:

- Ta đã khuyên ngươi, chờ sau đó nếu như ngươi bị bắt treo lên đánh, cũng không nên oán ta không có nhắc nhở ngươi.

- Không phải nói, đánh không lại liền giao ngươi ra sao?

Lăng Hàn lại bắt đầu đùa hắn.

- Cút!

Lôi Hỏa Đại Đế chỉ có phần trợn trắng mắt.

Khổng Tường vội vã từ trong Không Gian Thần Khí lấy ra quần áo thay, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nhặt trường thương lên, một bên tàn bạo nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy Lăng Hàn đã chết vô số lần.

Hắn không dám tiếp tục tùy tiện ra tay, tuy vừa nãy Lăng Hàn không có thể hiện bao nhiêu, nhưng một hơi liền thổi hắn không thể đi tới, càng làm cho quần áo hắn phá nát, thực lực này tuyệt đối ở trên hắn, hơn nữa không chỉ một chút.

Phải biết, Lôi Hỏa Đại Đế chính là Tiên Phủ Cảnh, như vậy Lăng Hàn cùng đối phương xưng huynh gọi đệ, hẳn cũng là tồn tại Tiên Phủ Cảnh.

Thua ở dưới tay người như vậy, hắn không cần cảm thấy xấu hổ.

Hắn một bên phát ra tín hiệu gọi cứu binh, một bên nhìn chằm chằm Lăng Hàn nói:

- Ngươi là người nào? Dám trêu chọc Khổng gia ta, dám báo họ tên không?

Lăng Hàn mỉm cười:

- Vốn loại tiểu nhân vật như ngươi là không có tư cách nói chuyện cùng ta, nhưng ai bảo con người của ta trời sinh không có cái giá? Ta tên Bá.

- Bá?

Khổng Tường lẩm bẩm, một bên ở trong đầu tìm kiếm, xem có nhân vật đối ứng hay không.

- Ai, con trai ngoan.

Lăng Hàn gật đầu.

Thao, bị lừa!

Hai mắt Khổng Tường trợn lên, giận dữ nhìn, tóc cũng thẳng lên, chỉ cảm thấy Lăng Hàn quá cay độc, rõ ràng là Tiên Phủ Cảnh, nhưng lại nhiều lần chiếm tiện nghi của Tứ Trảm như hắn, nào có như vậy.

- Ngươi là như thế nào kết thù với Khổng gia?

Lăng Hàn không tiếp tục để ý Khổng Tường nữa, loại tiểu nhân vật này thật không cần để ở trong lòng.

Lôi Hỏa Đại Đế phiền muộn, ngươi hiếu kỳ không thể thay thời gian cùng địa điểm hỏi sao? Đã nói với ngươi phải chạy trốn lấy mạng, thoát thân, ngươi làm sao không nghe đây?

- Còn nhớ ta bị người đuổi giết trốn đi Hằng Thiên Đại Lục không?

Hắn vẫn nói ra, nếu không trong lòng không thoải mái.

Lăng Hàn nha một hồi:

- Có quan hệ tới Khổng gia.

Lôi Hỏa Đại Đế gật đầu:

- Kia là sự tình mấy tỉ năm trước, ta chiếm được một tấm bản đồ kho báu, lại bị Lão tổ Khổng gia đạt được tin tức, một đường truy sát ta, tuy ta may mắn trốn chạy tính mạng, nhưng bản đồ kho báu rơi vào trong tay của Lão tổ Khổng gia.

Điều này cũng có thể tưởng tượng, lúc trước Lôi Hỏa Đại Đế trốn vào Hằng Thiên Đại Lục chỉ còn dư lại một tia thần hồn, đường đường cường giả Tiên Phủ Cảnh lại muốn Lăng Hàn đi giúp hắn thu thập vật liệu cấu trúc thân thể, có thể thấy được lúc trước thê thảm cỡ nào, bản đồ kho báu bị đoạt đi cũng hợp tình hợp lý.

- Vậy hiện tại ngươi chạy tới nơi này, là muốn đoạt lại bản đồ kho báu sao?

Lăng Hàn hỏi.

Lôi Hỏa Đại Đế lắc đầu:

- Đã nhiều năm như vậy, bảo tàng khẳng định đã bị Khổng gia lấy đi. Hơn nữa, Khổng gia trước chỉ là thế lực Tứ Tinh phổ thông nhất, cường giả Thăng Nguyên chỉ có một tên, hiện tại là đạt đến hơn trăm cái.

Hắn dừng một chút:

- Đây nhất định cùng phần bảo tàng kia có quan hệ.

Lăng Hàn đồng ý, nếu không có tình huống đặc thù phát sinh, một thế lực Tứ Tinh phổ thông làm sao có khả năng nhảy một cái trở thành cấp bậc hàng đầu?

Ngựa không ăn cỏ đêm không béo, người không tiền của bất chính không giàu.

Hơn nữa, nếu không phải thành tựu Tiên Vương nhất định phải đi Tiên Lộ, tin tưởng hiện tại Khổng gia đã có một đến hai vị Tiên Vương.

Bọn họ đạt được bảo tàng cũng thật ra sức!

- Ta xác thực không cam lòng, nhưng vẫn không có tu thành Thăng Nguyên, tự nhiên không thể đi tìm cái chết, chỉ là muốn quan sát tình huống một chút. Nhưng kết giao sai tiểu nhân làm bạn, tiết lộ bí mật thân phận của ta, kết quả liền bị Khổng gia nắm lấy, nhận hết dằn vặt, đã ở trên này chết hơn một vạn năm.

Lôi Hỏa Đại Đế thở dài, có một loại hàn ý nghĩ lại mà kinh.

Hơn một vạn năm a, chỉ là treo ở trên cột cờ nhận hết dầm mưa dãi nắng, bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, vậy thì không phải một thiên tài có khả năng chịu đựng, huống chi hắn còn bị hạ xuống cấm chế, thời khắc chịu đựng thống khổ to lớn.

Lăng Hàn nha một hồi, Khổng gia này cũng thật tàn nhẫn, tiêu chuẩn giết người đoạt bảo. Chỉ là đặt ở Tiên Vực, tình huống như vậy tựa hồ quá bình thường, đại bộ phận người đều sẽ lựa chọn làm như thế.

Xèo xèo xèo, mấy đạo nhân ảnh xuất hiện, viện quân của Khổng gia đến.

Lần này đến chính là mấy Tiên Phủ Cảnh, tuy thực lực cao cường, nhưng bởi vì Tam Vân Thành quá to lớn, chạy tới cũng cần thời gian rất lâu, cho dù nhận được tin tức liền xuất phát, còn đến lúc này mới chạy tới.

- Cửu Thúc Tổ! Thập Nhất Thúc Tổ! Thập Cửu Thúc Tổ!

Khổng Tường vội vã kêu lên, lập tức đến nhiều cường giả như vậy, để hắn sức lực tăng nhiều.

Một người đàn ông tuổi trung niên ánh mắt như điện, quét một hồi ở trên mặt của Lăng Hàn, thật giống như sấm sét giữa trời quang, có thể chiếu mù hai mắt của người. Hắn nặng nề hừ một tiếng:

- Ngươi là người nào, lại dám nhúng tay việc của Khổng gia ta!

- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ có được hay không?

Lăng Hàn cười nói, chỉ chỉ mình.

- Đại trượng phu ngồi không cải danh, đi không đổi họ, Bá chính là ta!

- Bá?

Trung niên nam tử này lẩm bẩm, đang suy tư danh tự này.

- Con trai ngoan.

Lăng Hàn gật đầu.