Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2559: Lưu lại




Ba người Vô Nhai xông tới, nếu như còn để bọn họ nghênh ngang đi ra, vậy mặt mũi của Ác Ma tộc ở đâu?

Đương nhiên, nếu như Lăng Hàn không phải Đế Tinh, hắn cũng sẽ không cật lực bảo vệ như vậy, dù sao Vô Nhai cùng Tốn Phong đều là cường giả số một số hai của khu vực Thiên Sứ, muốn ngăn cản bọn họ hành hung cần bỏ ra cái giá khổng lồ.

- Coi như các ngươi cùng tiến lên thì đã làm sao, là đối thủ của ta cùng Tốn Phong sao?

Vô Nhai từ tốn nói.

Mộ Thiếp Nhi không nói gì, đối phương nói không sai, thực lực chênh lệch quá to lớn, cấp bậc Thất Liên ở trước mặt Vô Nhai, Tốn Phong căn bản không phải đối thủ, chỉ có Bát Liên mới có thể ngang hàng, nhưng Bát Liên lại có mấy cái?

Bát Liên có thể lưu ở trong học viện đều là Đế giả, một học viện nhiều nhất mười cái, bình quân đến mỗi khu, chỉ hai đến ba cái.

Khu vực Ác Ma có ba cái, hai người thực lực mạnh nhất đều đi ra ngoài, hiện tại người mạnh nhất chính là hắn.

Nếu như chỉ là Vô Nhai hoặc Tốn Phong, hắn tự tin còn có thể ngăn cản, dù sao đây là học viện, Vô Nhai lại hung hăng cũng không dám làm bừa, nhưng hai cái, hắn không cho là mình có thể ngăn cản.

Hắn hừ một tiếng:

- Ngươi nghĩ rằng Ác Ma tộc chúng ta đều không có cốt khí sao? Mà ngươi cũng cho rằng đây là địa phương nào, có thể mặc ngươi hung hăng làm loạn?

Vô Nhai cười ha ha nói:

- Nếu ta nói cho ngươi, tiểu tử này lại mưu đồ gây rối với nữ nhân của U Nguyên, ngươi còn dám bao che hắn sao?

Cái gì!

Tất cả mọi người kinh hãi.

Bá này cũng quá gan to bằng trời đi, lại dám mơ ước nữ nhân của U Nguyên? Hơn nữa, khẩu vị của ngươi cũng quá nặng đi, thậm chí ngay cả nữ nhân của Thiên Sứ tộc cũng có thể xuống tay được?

Lăng Hàn không nói gì, đây cũng quá đổi trắng thay đen đi, rõ ràng là U Nguyên có ý đồ không an phận với nữ nhân của hắn, nhưng lại nói hắn như vậy.

- Nếu như ai lại ra tay, chính là đối nghịch với U Nguyên!

Vô Nhai cười gằn, hung hãn chộp tới Lăng Hàn.

Vô Nhai ra tay, Tốn Phong đứng chắp tay, toả ra khí thế đáng sợ, trấn áp mọi người, đặc biệt là nhằm vào Mộ Thiếp Nhi.

Lục Nguyên Quang nhìn chằm chặp Lăng Hàn, trong lòng sợ hãi.

Lăng Hàn lại là Đế Tinh!

Khái niệm này nghĩa là gì?

Đế Tinh không chỉ sức chiến đấu cùng cấp hơn xa Đế giả, hơn nữa tốc độ tu hành càng nhanh hơn. Chuyện này ý nghĩa Lăng Hàn rất nhanh sẽ ở mặt cảnh giới đuổi kịp hắn, sau đó dễ dàng trấn áp hắn.

Hơn nữa, chỉ cần Lăng Hàn không chết, hắn tương lai có thể đạt tới Thập Bát Liên Tổ Vương.

Đây là tồn tại cao cao tại thượng cỡ nào?

Hắn vạn phần chờ đợi Vô Nhai giết chết Lăng Hàn, vĩnh tuyệt hậu hoạn này.

Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, lấy Tiên Ma Kiếm ra, nhất thời, một đạo hàn quang lạnh lẽo, xông lên tận chín tầng trời.

Vô Nhai nhất thời bứt trở ra, không dám tiêp xúc mũi nhọn của Tiên Kiếm.

- Đây là Bảo khí gì, tại sao sắc bén như thế!

Hắn kinh hãi đến biến sắc, căn bản không cần tiếp xúc, chỉ cần cảm ứng ánh kiếm một hồi liền để hắn phát lạnh.

Trực giác như vậy là đúng, nếu không căn bản không cần bị Tiên Ma Kiếm cắt trúng, cho dù chỉ bị Kiếm Khí đụng một hồi hắn cũng tay chân đứt tuyệt.

Trên mặt Tốn Phong cũng thay đổi sắc mặt, sức chiến đấu của Lăng Hàn đã là Bát Liên Nhị Diệp, Tam Diệp, còn lâu mới là đối thủ của bọn họ, cho dù là Đế Tinh cũng không thể nghịch thiên. Nhưng lại thêm thanh kiếm này liền không giống, khí tượng quá kinh người, có trời đất xoay vần chi uy.

Lăng Hàn một người một kiếm, cao ngạo độc lập.

- Ngươi muốn chiến, ta cùng ngươi!

Lăng Hàn từ tốn nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Nhai, trong ánh mắt toả ra sát khí đáng sợ.

Tất cả mọi người kinh hãi, chỉ cảm thấy trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào, rất muốn lớn tiếng rít gào.

Vô Nhai lặng lẽ chốc lát nói:

- Coi như có thần binh ở trong tay thì đã làm sao, ngươi cùng ta chênh lệch căn bản không phải là một thần binh có thể bù đắp.

- Muốn đứt tay thiếu chân, phóng ngựa đến đây.

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.

Vô Nhai lại vung một chưởng, nhấn về phía Lăng Hàn.

Hắn nói hời hợt, nhưng trên thực tế tràn ngập kiêng kỵ với Tiên Ma Kiếm, căn bản không dám rút ngắn khoảng cách chiến đấu, mà ỷ vào tu vi cao, lấy hồn lực ngưng tụ quy tắc, hóa thành một bàn tay khổng lồ chém xuống.

Lăng Hàn vung kiếm chém, xoạt, bàn tay khổng lồ liền từ bên trong chia ra làm hai, phân từ hai bên xẹt qua, không cách nào tạo thành thương tổn với hắn.

Dựa vào.

Vô Nhai nhíu chặt lông mày, một đòn toàn lực của mình lại bị Lăng Hàn dễ dàng hóa giải, vậy hôm nay muốn bắt Lăng Hàn, cho tiểu tử này một giáo huấn, là rất khó đạt thành.

Ai có thể nghĩ tới, Lăng Hàn lại có một thần binh đáng sợ như thế.

- Xem ra, phải để U Nguyên tự thân xuất mã.

Tốn Phong nhìn Vô Nhai một chút, hai người dùng thần thức giao lưu.

U Nguyên, đệ nhất cao thủ của Bách Chiến Học Viện, từ lúc trăm vạn năm trước, cũng chính là thời điểm thiên viện đại chiến đã là Bát Liên Tứ Diệp, bây giờ trăm vạn năm trôi qua, hắn cụ thể là cảnh giới gì không người nào có thể biết, chỉ biết hắn trở nên càng đáng sợ, ngay cả hàng ngũ như Tốn Phong cũng không phải một chiêu đối địch của hắn.

Nếu như hắn ra tay, cho dù Lăng Hàn nắm giữ thần binh cũng vô dụng, dễ dàng liền bị trấn áp.

- Đi!

Vô Nhai mở miệng nói.

Lục Nguyên Quang sững sờ, vậy thì muốn đi?

Bọn họ khí thế hùng hổ mà đến, muốn cho Lăng Hàn một bài học, nhưng vừa mới nhìn thấy người, liền không chơi? Giở trò quỷ gì a, tiếng sấm to lớn như thế, lại không có mưa, không phải sẽ bị người chê cười sao?

Nhưng hắn có thể làm sao, ngay cả hai người Vô Nhai cũng từ bỏ.

Ba người xoay người, liền muốn rời đi.

- Chậm!

Mộ Thiếp Nhi mở miệng.

- Các ngươi cho rằng đây là địa phương nào, các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi liền đi sao?

- Vậy các ngươi còn muốn lưu chúng ta ăn cơm tối?

Tốn Phong cười gằn.

Lăng Hàn có Thần Kiếm, bọn họ không thể trấn áp, nhưng bọn họ muốn đi, lẽ nào Lăng Hàn còn giữ lại bọn họ được sao?

Sắc mặt của Mộ Thiếp Nhi âm trầm, hai người mạnh nhất bên mình không có mặt, có thể nói hắn là nòng cốt của khu vực Ác Ma, nhưng phát sinh sự kiện như vậy, tự nhiên là hắn trên mặt tối tăm nhất.

Hắn biết mình không thể đỡ được Tốn Phong cùng Vô Nhai, coi như thêm vào Lăng Hàn cũng không được, nhưng hắn càng không thể tiếp thu để ba người này nghênh ngang đi ra khu vực Ác Ma lại không mất một sợi tóc.

- Hắn phải lưu lại!

Mộ Thiếp Nhi chỉ vào Lục Nguyên Quang nói.