Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2301: Người nói xấu chết (Hạ)




- Hiện tại chúng ta không bằng bọn họ, nhưng khi chúng ta đặt chân Thiên Hồn, thậm chí bước vào Tiên Phủ, ba người này nói không chắc còn ở Dương Hồn, vậy chúng ta một tay liền có thể trấn áp bọn họ.

Những người kia càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, chỉ có đồ ngu, người tầm thường mới sẽ mấy ngàn năm không thể thu hoạch, người bình thường ở ngàn năm khẳng định có thể đạt được Âm Hồn Ngọc.

- Hai cái cô gái kia thực không tồi, thời điểm ta trở thành Thiên Hồn... Khà khà khà!

- Ha ha ha!

- Hì hì hi!

Bọn họ không chỉ làm thấp đi ba người Lăng Hàn, thậm chí còn bắt đầu có ý nghĩ không chính đáng với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, dùng ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm hai nữ.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Bóng người bay tán loạn như rơm rạ, chỉ thấy thân hình của Nhu yêu nữ dừng lại, nhưng mị nhãn đảo qua lại đằng đằng sát khí. Vừa nãy chính là nàng ra tay, đánh bay những người miệng bẩn kia.

- Ngươi…

Những người bị đánh bay kia đều dồn dập bò lên, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhu yêu nữ, có thế hợp nhau tấn công.

Nhu yêu nữ nở nụ cười xinh đẹp:

- Các vị, đi trong đầm nước tắm không?

Lời này, quyến rũ tận xương, khiến người ta tim đập thình thịch.

Những người kia lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng rất nhanh trên mặt đều hiện ra vẻ sắc thụ hồn cùng, càng có chút mờ mịt, thật bước tới Ngọc Đàm.

Ngọc Đàm là nơi nào?

Hàn khí xâm cốt, là nơi quy tắc hệ thủy chí cao, tương đương với một vị Tiên Vương, ngay cả Thăng Nguyên Cảnh cũng không dám trực tiếp đi đụng vào đầm nước. Mà ở trong Phân Hồn Cảnh, Dương Hồn Hoàng giả cũng chỉ có thể đi tới nơi ba mươi trượng, Đế giả cũng chỉ có thể gần khoảng mười trượng.

Những người khác, ở nơi năm mươi trượng cũng đã rất đáng gờm.

Những người này ngay cả Vương giả cũng không có, tự nhiên là cực kỳ phổ thông, đi về phía trước không bao lâu, cả người bọn họ liền bắt đầu băng sương, nước mũi không tự chủ được chảy ra, nhưng vừa chảy ra liền hóa thành băng treo ở dưới mũi.

Sắc mặt của mỗi người đều như giấy trắng.

Không bao lâu, liền có một người dừng bước, cũng vĩnh viễn ngừng lại, hóa thành một tượng băng, nếu như không có người đi quản, hắn sẽ ngàn vạn thế mà đứng ở nơi đó, cho hậu nhân chiêm ngưỡng.

Không có đủ thực lực, tuyệt đối không nên vọng tưởng tiếp cận Ngọc Đàm.

Có người thứ nhất thì có người thứ hai, thứ ba, càng ngày càng nhiều người hóa thành tượng băng.

- Yêu, yêu nữ!

Những người khác đều nhìn mà hoảng hốt.

Nếu như những người này bị Nhu yêu nữ ném vào đầm nước mà đông chết, vậy bọn họ chỉ có thể cảm thán sức chiến đấu của Nhu yêu nữ mạnh, dù sao người ta cũng là Hoàng giả, hơn nữa còn là thiên kiêu trong Hoàng giả, vậy nắm giữ năng lực như vậy cũng không kì lạ.

Nhưng nàng chỉ là nở nụ cười xinh đẹp, những người này biết rõ phía trước là tử địa cũng mỉm cười đi tới, đây là năng lực đáng sợ cỡ nào?

Nếu như nàng muốn mình đi giết người yêu, con cái, cha mẹ, bằng hữu thì sao, vậy mình cũng đi chấp hành sao? Chờ tỉnh táo lại, sẽ thống khổ như thế nào?

Yêu nữ thật đáng sợ, thật đáng sợ!

Nhu yêu nữ quét mọi người một chút, không nói gì, nhưng ý nghĩ nên biểu đạt đã hoàn toàn biểu đạt ra rồi.

Ai cũng không thể nói xấu Lăng gia chúng ta, ai nói liền chết!

Bá đạo?

Chính là bá đạo, làm sao, không phục đến đánh nhau.

Này vừa lập uy, tất cả mọi người liền thành thật đến không thể thành thực hơn, đừng nói Vương giả, ngay cả Hoàng giả đến cũng không thể là đối thủ của Nhu yêu nữ, hiện tại nàng bước vào Âm Hồn, sức chiến đấu có thể quét ngang Địa Hồn, ngay cả Thiên Hồn cũng có thể miễn cưỡng đánh.

Ba ngàn năm, bốn ngàn năm, năm ngàn năm!

Xèo, xèo, hai tia sáng hầu như trong cùng một lúc từ trong đầm nước bắn ra, đó là hai khối Âm Hồn Thạch, phân biệt bắn về phía Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu.

Lăng Hàn không ngừng trùng kích khối Âm Hồn Ngọc, tuy bị bắn ngược trở lại nhiều lần nhưng hắn vẫn kiên trì không bỏ.

Khối Âm Hồn Ngọc này là khối to nhất Lăng Hàn từng nhìn thấy, đúng là có đạo pháp, Âm Hồn Ngọc càng lớn, hiệu quả lại càng tốt.

Hơn nữa, khối Âm Hồn Ngọc này đã ở nơi sâu nhất trong hàn đàm, tin tưởng chính là Âm Hồn Ngọc chi vương.

Hoặc không muốn, đã muốn phải là thứ tốt nhất.

Lăng Hàn đấu với khối Âm Hồn Ngọc, Lăng Hàn không chiếm được nó thề không bỏ qua.

Oanh! Oanh! Oanh!

Mỗi lần va chạm, hắn giống như không biết lượng sức mình đánh đập phá bờ dê, tuyệt đối không đập được cái đê sẽ không bỏ qua, hơn nữa bản thân hắn cũng đầu rơi máu chảy. Đối với Lăng Hàn mà nói, một lân đập không được thì lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ cần hắn không buông bỏ, như vậy sẽ có ngày hắn thành công phá hủy bờ đê.

Thời gian trôi qua vội vàng, chỉ trong nháy mắt đã qua mười năm.

Ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm!

Bên cạnh thủy đàm đã sớm có người đạt được Âm Hồn Ngọc hoàn thành đột phá và vui vẻ rời đi, cũng có người chờ ở nơi này không biết bao nhiêu năm, không thể không tạm thời rời đi, bởi vì đó cũng là người có tâm, không thể vẫn chờ ở nơi này.

Muốn dẫn động Âm Hồn Ngọc là chuyện cần thời gian, bình thường mà nói cần một trăm năm, sau đó là một ngàn năm đến đỉnh —— nếu như một ngàn năm vẫn không thể dẫn động Âm Hồn Ngọc thì phải đổi khối khác, bằng không khẳng định không thu được.

Cho dù Lăng Hàn hay Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ đều không có dẫn động Âm Hồn Ngọc, vẫn ngồi đó như tảng đá.

Hai trăm năm, năm trăm năm, tám trăm năm!

Nhân vật mới tiến đến, thời điểm nhìn thấy bên cạnh thủy đàm có bốn người đều giật mình mở to mắt. Nhất là Lăng Hàn, hắn ở ngay bên cạnh thủy đàm, lấy tay sờ vào đầm nước, đây là chuyện chỉ có Tiên Vương mới làm được.

Một ngàn năm!