Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2201: Nguy hại (Thượng)




Điều này làm cho mọi người không thể tin được, chỉ thờ phụng một vị Tiên Linh, liền có thể làm cho sức chiến đấu bay thẳng gấp bội?

- Ta đến!

Một người nhảy ra ngoài, thử một chút cũng không có chuyện gì, không có tác dụng mình không tin liền được.

Tiêu Tuấn cười kéo người kia tới, cúi xuống nói một lúc.

Chỉ một lúc, người này liền nửa tin nửa ngờ đi tới giữa trường, nói:

- Tiểu Hải, đến cùng ta so chiêu, thực lực của ta và ngươi gần gũi, bình thường cũng không ít luận bàn qua, thực lực của ta có tăng lên hay không, so chiêu với ngươi liền biết.

- Được!

Bên Tần Vĩ này, có một người nhảy ra ngoài.

Hai người đấu võ, ngươi tới ta đi, hoàn toàn không nhìn ra ai mạnh ai yếu.

Vô dụng a!

- Tin tưởng Tiên Linh.

Tiêu Tuấn mở miệng nói, âm thanh thong thả, không nhanh không chậm.

Người kia rùng mình, trong miệng nói nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì, đột nhiên lập tức trở nên mãnh liệt, bắt đầu đè đối thủ đánh, sau đó càng ngày càng mãnh liệt, sức chiến đấu tăng lên gấp bốn năm lần.

Kháo, lại thật!

Tất cả mọi người chấn kinh đến không nói gì, cái này cái này cái này, quả thực so với ăn tiên đan còn mạnh hơn a.

Chỉ tín ngưỡng một vị Tiên Linh mà thôi, liền có thể làm cho sức chiến đấu tăng lên gấp mấy lần, làm cho người ta không cách nào tin nổi, cũng vô cùng khát vọng.

- Tiêu thiếu, ta có thể tu tập công pháp như vậy không?

- Đúng, ta được không?

Không ít người đều lập tức gọi lên, thần tình cực kỳ kích động.

Chẳng trách nơi đây có nhiều Vương giả, Hoàng giả, thậm chí Đế giả như vậy, thì ra là như vậy a.

Tiêu Tuấn lộ ra nụ cười nói:

- Gia sư chưa bao giờ mang kỹ tự trân, căn cứ ý nghĩ ban phúc thiên hạ, nguyện cùng các vị cộng tu kỳ công.

- Chậm!

Một tiếng quát nhẹ, Lăng Hàn đứng lên, nhảy đến giữa trường.

- Ta cũng ngứa tay, muốn cùng các vị luận bàn một hồi.

Vừa nãy, hắn rốt cục hồi tưởng lại, vì sao lại cảm thấy mọi người ở pháo đài cổ ra tay có chút quen thuộc.

Còn nhớ ở thời điểm Cổ Giới, hắn đã từng tiến vào một bí cảnh, bên trong có một dòng sông thần bí, bờ sông thì có rất nhiều bộ tộc, những người này đều là tu sĩ, nhưng thuộc về một loại hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau.

Bọn họ không tu quy tắc, hoặc là nói không tu quy tắc của vùng thế giới này, lực lượng khởi nguồn chính là dòng sông thần bí kia.

Lăng Hàn đã từng tìm hiểu qua đầu nguồn, nhưng đi không được, chỉ có Tiểu Cốt đi tới, còn bạo phát một trận đại chiến, cuối cùng Tiểu Cốt bị thương mà quay về.

Giống như đúc!

Trước Lăng Hàn không có thể hồi tưởng lại, là bởi vì thực lực những người ở Cổ Giới kia quá yếu, hai người căn bản không thể so sánh.

Cho đến khi vừa nãy, hắn cảm giác được hai pho tượng ở cửa bắt đầu biến hóa quái lạ, truyền tống ra một luồng lực lượng thần kỳ về phía người chiến đấu ở giữa trường, lúc này mới để hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hiển nhiên, người của pháo đài cổ mượn dùng lực lượng càng thêm bí mật, hoặc là nói càng thêm thông thạo, để Lăng Hàn không thể cảm giác, cho đến khi vừa nãy người kia thành nguyện, mới rốt cục để Lăng Hàn bắt lấy dấu vết.

Đây là một hệ thống tu luyện mới, nhưng cũng là hệ thống tu luyện để Tiểu Cốt hận thấu xương, Lăng Hàn không quen biết người nơi này, nhưng hắn nhận thức Tiểu Cốt, một cách tự nhiên liền đứng bên Tiểu Cốt.

Hơn nữa, cách làm của đám người Tiêu Tuấn quả thực quá rõ ràng.

Đối phương mời bọn họ luận bàn là giả, kì thực là khoe khoang bản thân mạnh mẽ, sau đó dụ dỗ mọi người cùng bọn họ cộng tu công pháp gì kia.

Trên đời này quả thật có người tốt, cái này Lăng Hàn thừa nhận, nhưng có người tốt như vậy, lấy ra công pháp bản thân tu luyện chia sẻ cho người, hơn nữa còn là một đám người xa lạ, không biết chút nội tình?

Cái này, Lăng Hàn không tin, làm sao cũng không tin.

Sự tình ra khác thường tất có yêu dị, lại thêm Tiểu Cốt, hắn đương nhiên phải quấy rối.

Các ngươi không phải khoe khoang mạnh mẽ sao, vậy ta đến đánh đổ các ngươi, nhìn ai mạnh hơn.

- Vị huynh đệ này còn chưa tin chúng ta mạnh mẽ sao?

Tiêu Tuấn từ tốn nói.

- Các hạ hẳn là Phân Hồn Cảnh chứ?

- Tiêu thiếu, người này không liên quan gì đến chúng ta!

- Đúng, mấy ngày trước chúng ta đã cùng hắn rũ sạch quan hệ.

- Tuyệt đối không nên bởi vì hắn mà phá hoại quan hệ hài hòa giữa chúng ta.

Người bên Tần Vĩ đều dồn dập nói, e sợ cho Tiêu Tuấn đột nhiên thay đổi chủ ý, không truyện thụ cho bọn hắn bí thuật trong nháy mắt mạnh mẽ.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Ta hiện tại là Dương Hồn hậu kỳ.

- Luận cảnh giới, cùng tệ sư đệ tương đương…

Tiêu Tuấn quay đầu nhìn về phía La Hà.

- Sư đệ, ngươi cùng vị huynh đài này luận bàn một chút đi.

- Được!

La Hà đạp bước mà ra, nhảy vào giữa trường.

Lăng Hàn chắp tay, ở trên mặt hắn làm đến không lọt giọt nước, cũng không đề cập chuyện lúc trước từng gặp hệ thống tu luyện như vậy:

- Tại hạ Lăng Hàn.

- Lăng huynh, xin mời.

La Hà cũng chắp tay, biểu hiện rất khiêm tốn, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ khinh bỉ.

Lăng Hàn nhanh chân mà đi, cũng không có sử dụng thân pháp gì, chính là dưới chân đi nhanh, cấp tốc tiếp cận La Hà.

Chiêu thứ nhất đã muốn mạnh bạo, đánh giáp lá cà sao?

Trong lòng La Hà giễu cợt, hắn xem thường những người Tiên Vực này, trên mặt làm tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi.

Xem ta một quyền đánh nổ ngươi!

Hắn giơ quyền lên, oanh, vung ra, không có bất luận ánh sáng quy tắc gì, không có một phù hiệu đại đạo lấp lóe, nhưng mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ trấn áp lại.

Đây là một loại hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau.

Lăng Hàn cười nhạt, quản ngươi cái hệ thống tu luyện gì, cuối cùng muốn nhìn vẫn là sức chiến đấu.

Tay phải của hắn nắm thành quyền, sau đó vung ra.

Không nói kết cấu, không giảng đạo lý, chính là một quyền bạo oanh.

Oành!

Một quyền oanh qua, chỉ thấy thân ảnh của La Hà hóa thành một điểm đen nhỏ, đụng vào trên vách tường của Luyện Võ Trường. Cũng còn tốt, đây là chuyên môn dùng để chiến đấu, có không gian khác, bằng không va chạm này nhất định sẽ tạo thành phá hoại lớn.

Dù như vậy, cả người La Hà vẫn khảm vào trong vách tường, liên tục ho khan, gương mặt tái nhợt.

Tê, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh không hề có một tiếng động, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lăng Hàn.

Người trong pháo đài cổ khiếp sợ, bởi vì bọn họ vững tin đánh nhau cùng cấp bọn họ là vô địch, cho dù thấp một cảnh giới nhỏ cũng có thể nghịch chuyển. Nhưng bây giờ thì sao, dưới tình huống đánh nhau cùng cấp, La Hà lại không phải đối thủ của Lăng Hàn!