Không nói Tử Thành đại sư chính là Vương giả trong Đan Sư tứ tinh. Đông Tiên Vực không người nào có thể so sánh được với hắn. Địa vị của hắn vô cùng cao thượng. Hắn là cường giả Thăng Nguyên Cảnh. Một ánh mắt uy nghiêm như vậy, Phân Hồn nho nhỏ làm sao có khả năng chịu được.
Bành Hóa Niên cúi đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy. Hắn khó chịu không có cách nào hình dung nổi, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
- Ngươi thu thập một chút, đi đi.
Tử Thành đại sư mỉm cười nói với Lăng Hàn. Đối với tiểu đồ đệ này, hắn yêu thích nói không nên lời. Lần này hắn bảo Lăng Hàn đại biểu hắn đi tới chúc mừng Chư Phong bước vào lục luyện, cũng là một loại tuyên bố, để Lăng Hàn trở thành đệ tử y bát của hắn, có thể toàn quyền đại diện hắn.
Lăng Hàn gật đầu, nhìn về phía Bành Hóa Niên nói:
- Khi nào xuất phát?
- Lần đi lộ trình không gần. Tốt nhất là ngay hôm nay liền lên đường.
Bành Hóa Niên nói.
Tử Thành đại sư ngắt lời, nói:
- Thay vi sư giao bình Phong Nguyên Đan này cho lão tam. Thuận tiện làm quà mừng của vi sư cho hắn.
Hắn lấy ra một bình đan dược giao cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, tiếp nhận bình đan dược, thu vào.
Bành Hóa Niên không khỏi thoáng lộ ra một sự hâm mộ. Phong Nguyên Đan lại là cực phẩm trong đan dược tứ tinh. Thăng Nguyên Cảnh dùng nó để tăng lực Thăng Nguyên. Đó là đan dược vô cùng trân quý. Một viên đã vô giá.
- Ta chuẩn bị một chút. Sáng sớm ngày mai xuất phát.
Lăng Hàn nói với Bành Hóa Niên. Hắn cũng không trưng cầu ý kiến của đối phương, mà là trực tiếp thông báo.
Hắn là sư thúc, quyết định như vậy tất nhiên trực tiếp quyết định là được. Không cần phải cùng đối phương thương lượng.
Bành Hóa Niên tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Chỉ có điều hắn e ngại Tử Thành đại sư đang ở bên cạnh. Hắn không dám hé răng, nhưng trong lòng lại thầm nói. Đợi sau khi xuất phát, nhất định phải từ từ chỉnh sư thúc này một trận, giảm hết nhuệ khí của hắn. Bằng không đi tới Quan Hóa Thành, tiểu tử này không phải sẽ làm mưa làm gió sao?
Lăng Hàn nhìn thấy tất cả, nhưng chỉ cười nhạt, cũng không để ở trong lòng.
Hai người đều nói với Tử Thành đại sư một tiếng, sau đó rời đi.
Lăng Hàn vừa nói với các nàng nữ hoàng, Hổ Nữu, mọi người tất nhiên ý kiến thống nhất, cùng đi tới chúc mừng Chư Phong đại sư.
- Thật may, Quan Hóa Thành cách Tam Hoa Quan, chỗ giao hẹn cùng Nghiêm Tiên Lộ không phải quá xa. Hành trình cũng chỉ khoảng một tháng. Hoàn toàn tới kịp.
Sau khi Lăng Hàn tính toán một chút, gật đầu. Hai bên đều có thể đi lại rất ung dung.
- Cha nuôi, chúng ta cũng muốn đi!
Huynh muội Thạch Lỗi nói.
Hai người này thật ra cũng không biết người nào lớn tuổi hơn. Bởi vì hai người này một mực tranh làm lão đại tới mức mặt đỏ tới mang tai, ra tay độc ác. Hiện nay là Thạch Lỗi có chiếm chút thượng phong.
- Được, cùng đi.
Lăng Hàn cười nói. Cuối cùng hắn vẫn không thu hai tiểu gia hỏa này làm đồ đệ, mà là thu làm nghĩa tử nghĩa nữ. Đối với hai tiểu gia hỏa kia, hắn cũng dốc lòng bồi dưỡng.
Mặc dù mới qua vài chục năm, nhưng hai huynh muội này đã bước vào Tinh Thần Cảnh.
Một là tài nguyên của Tiên Vực rất phong phú. Hai là có cây luân hồi, rút ngắn thời gian tìm hiểu vô tận. Ba là thể chất của hai huynh muội này quá tốt, có chứa một tia thiên địa bản nguyên. Tu luyện có tác dụng gấp bội.
Sau một ngày chuẩn bị, bọn họ liền xuất phát, chạy tới Quan Hóa Thành.
Lúc này bọn họ cũng không ngồi Long Ưng, mà đi xuôi theo dòng nước. Có một chiếc Lưu Toa chở đi. Lưu Toa không lớn, dài năm trượng, chiều rộng một trượng, gia tăng thêm trận pháp nào đó, tốc độ tiến lên phía trước nhanh kinh người.
Chỉ có điều, vừa lên Lưu Toa, Bành Hóa Niên lại lập tức đổi một biểu tình khác, lộ ra vẻ vô cùng ngạo nghễ. Trên thuyền có ba gian phòng. Sau khi hắn chiếm một gian lớn nhất, liền không hỏi không để ý tới tới đám người Lăng Hàn nữa.
Lưu Toa có thể tự động di chuyển, không cần người điều khiển, thời khắc nhìn chằm chằm vào.
- Lăng Hàn, ta tới đánh hắn một trận.
Hổ Nữu không vui nói.
- Thôi đi. Xem như nể tình Tam sư huynh, không cần tính toán cùng loại người như hắn làm gì.
Lăng Hàn nói. Dù sao hắn cũng là trưởng bối. Huống hồ ngay cả mặt Tam sư huynh hắn còn chưa có nhìn thấy, lại đánh đệ tử này của người ta một trận, vậy sẽ không tốt lắm.
Hổ Nữu chu miệng, tròng mắt lại chuyển động xoay tròn. Hiển nhiên nàng không có khả năng từ bỏ ý định.
Một đường không nói chuyện. Sau khoảng gần ba tháng, bọn họ ra khỏi Thái An Thiên, tiến vào Quảng Long Thiên.
Sau khi tiến vào Quảng Long Thiên, lại đi thêm khoảng nửa tháng nữa, bọn họ mới đi tới Quan Hóa Thành.
Đây là một tòa Tiên Vương Đại Thành!
Chúa Tể của Quan Hóa Thành là Phổ Vân Tiên Vương, đã ở trên Tiên Lộ đi ra tứ trọng thiên. Quan Hóa Thành chính là bản doanh Phổ Vân Giáo Đại do Phổ Vân Tiên Vương sáng lập ra. Toàn bộ Phổ Vân Giáo bao trùm khu vực đạt hơn mấy vạn đại thành. Cương vực lớn đến kinh người.
Sau khi đoàn người xuống khỏi Lưu Toa, liền tiến vào Quan Hóa Thành.
- Bành Đan Sư!
Sau khi vừa nhìn thấy Bành Hóa Niên, thủ vệ nơi cửa thành đều chủ động tiến lên tiếp đón, bộ dạng lấy lòng.
Đan Sư chính là có địa vị cao cả như thế.
Bành Hóa Niên lộ ra vẻ ngạo nghễ. Hắn còn cố ý liếc mắt về phía Lăng Hàn một cái. Ý tứ thị uy vô cùng rõ ràng.
Nhìn xem, đây là phong thái của Đan Sư tam tinh, lợi hại tới mức nào. Ngươi cũng xứng để cho ta gọi ngươi là sư thúc sao?
Đủ tư cách sao?
Sắc mặt Lăng Hàn trầm xuống, nói:
- Bành Hóa Niên, xem như nể tình Tam sư huynh nể tình, ta không tính toán cùng với ngươi. Nhưng ngươi cũng phải tự hiểu lấy mình, không nên tự tìm khó dễ cho mình!
- Ha ha!
Bành Hóa Niên cười lạnh.
- Lăng Hàn, ngươi cho rằng bái làm môn hạ của Tử Thành đại sư, liền có tư cách cưỡi đến trên đầu của ta sao? Ta đã nhịn ngươi rất lâu. Chỉ có điều một tên tiểu tử còn chưa mọc hết lông, giả vờ giả vịt cái gì!
Hắn đố kị với Lăng Hàn.
Đối phương có chỗ nào mạnh hơn hắn, lại có thể bái làm môn hạ của Tử Thành đan sư, hơn nữa còn là đệ tử y bát! Không chỉ vậy, bên cạnh tiểu tử này còn có bốn mỹ nhân. Mỗi người đều là xinh đẹp tuyệt thế, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng.
Luận về thực lực võ đạo, hắn là Phân Hồn Cảnh. Luận tiêu chuẩn đan đạo, hắn lại là Đan Sư tam tinh. Có điểm nào không mạnh bằng được Lăng Hàn?
Hắn thật sự không phục. Dựa vào cái gì?