Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2100: Tam sư huynh (Hạ)




Cho nên, nhất định phải chọn nơi đột phá tốt nhất.

Lăng Hàn đã bắt tay vào nghiên cứu vấn đề này. Có Hắc Tháp và cây luân hồi trợ giúp, ngày này cũng sẽ không quá xa.

Nữ hoàng và Hổ Nữu thường xuyên đấu khí, cả hai đều muốn áp chế đối phương xuống. Nhất là Hổ Nữu, sau vài lần ba lượt nàng muốn lặng lẽ ra tay, giết chết nữ hoàng, thật may được Lăng Hàn ngăn cản.

Hai nàng chiến đấu một hồi. Tất nhiên là Hổ Nữu thắng. Hơn nữa ưu thế còn không chỉ lớn bình thường.

Một là nữ hoàng vừa mới bước vào Ngũ Trảm. Thứ hai là Hổ Nữu ở trên phương diện tiên pháp, thể chất, thiên phú võ đạo quả thực mạnh hơn. Nữ hoàng thua cũng không oan.

Chỉ có điều, sau trận chiến này hai nàng ngược lại tiêu tan sự thù địch. Tuy rằng còn không thể gọi là tỷ muội tốt, nhưng đã đạt được sự ăn ý nào đó, không còn tiếp tục cả ngày đấu mắt nữa.

Lăng Hàn yên lòng, chuyên tâm luyện đan, trùng kích Ngũ Trảm đỉnh phong.

Trong Hắc Tháp, có nhiều ba loại quy tắc chí cao. Đáng tiếc chính là, chỉ có thể để bản thân Lăng Hàn tự tìm hiểu. Những người khác không có cách nào được nhờ. Điều này khiến cho Lăng Hàn có một chút thất vọng. Chỉ có điều, trong Hắc Tháp hiện tại cũng có lực thời gian, tốc độ dòng chảy tăng gấp ngàn lần. Đây chính là tốc độ cực kỳ kinh người.

Tuy rằng còn có mười năm, nhưng suy nghĩ đến các loại vấn đề lộ trình, dù sao cũng phải xuất phát sớm một chút. Bởi vậy chỉ còn lại khoảng chín năm.

Chín năm, ngộ đạo thời gian có gần ba mươi ba vạn năm. Thời gian tăng nhanh cũng cao tới chín ngàn năm. Cực kỳ dài.

Nhu Yêu Nữ cũng coi như đã thông qua thử thách. Lăng Hàn liền ném nàng vào Hắc Tháp. Đối với bằng hữu cho tới bây giờ Lăng Hàn sẽ không hẹp hòi.

Lữ Hải Dung thần kỳ lại không đứng ra ngăn cản. Chỉ là thỉnh thoảng thấy nàng ở nơi ở của Lăng Hàn, nhìn về vị trí của Hắc Tháp, dường như đang suy nghĩ tới điều gì.

Sau thời gian hiện thực bảy năm, Lăng Hàn vẫn không thể nào đột phá Đan Sư tam tinh. Chỉ có điều ở trên phương diện luyện linh, hắn lại có sự đột phá, bước vào cấp bậc tam luyện.

Càng đi lên trên, bất kể là võ đạo hay đan đạo, muốn nâng cao đều vô cùng khó khăn.

Lăng Hàn không thể không thừa nhận, Đan Sư tam tinh vẫn rất đáng tiền. Cũng khó trách bốn lần luyện linh là cực hạn cả đời của phần lớn đan sư. Ngay cả hắn tốn nhiều thời giờ như thế cũng tiến bước khó khăn.

Chỉ có điều, nếu để cho các đan sư khác biết hắn oán giận như vậy, tuyệt đối sẽ tức giận đến miệng cũng méo lệch.

Ngươi tối đa cũng chỉ sử dụng hơn mười vạn năm, lại có thể dám oán trách? Vậy ngươi bảo phần lớn đan sư khác làm sao chịu nổi?

Chín năm sau, sáu người Lăng Hàn ra khỏi Hắc Tháp.

Diện mạo tiên nhân đương nhiên không có khả năng thay đổi gì. Thạch Lỗi và Thạch Ngọc lại là rõ ràng nhất, dáng vẻ trưởng thành của thiếu niên hơn mười tuổi. Bọn họ cũng không có dùng thời gian tăng nhanh. Bằng không đã sớm thành niên.

Lăng Hàn không muốn để cho bọn họ bỏ lỡ thời niên thiếu. Chí ít ở dưới dòng thời gian bình thường bước vào tuổi hai mươi.

Bên ngoài chỉ là chín năm trôi qua. Đan Đạo Thành tất nhiên không có khả năng có thay đổi gì. Trước đó các Thánh Tử Thánh Nữ cũng vô cùng giấu mình. Có Tử Thành đại sư trấn thủ, thì có ai dám làm loạn?

Lăng Hàn chuẩn bị lên đường. Nhưng còn chưa kịp xuất phát, hắn đã bị Tử Thành đại sư gọi qua.

- Tới đây. Sư phụ giới thiệu cho ngươi một chút. Đây là sư điệt của ngươi.

Tử Thành đại sư cười khanh khách nói, chỉ vào một nam tử trung niên trước mặt.

- Bành Hóa Niên, đệ tử lão tam, đã là Đan Sư tam tinh.

Tử Thành đan sư có ba đệ tử... Đệ tử đầu tiên, bởi vì chịu ảnh hưởng của hắn quá sâu, đã ở lại bên cạnh hắn nói, vĩnh viễn không có khả năng vượt qua hắn. Bởi vậy, từ trước đây rất lâu Tử Thành đan sư đã khai trừ ba đồ đệ này.

Không phải không thương, mà là hi vọng bọn họ có thể có phát triển tốt hơn.

Lão tam gọi là Chư Phong, sớm đã là Đan Sư tứ tinh. Chỉ có điều ở trên phương diện luyện linh chỉ là đạt tới ngũ luyện. Vừa vặn có thể coi là đại sư. Còn cách Tử Thành đan sư một khoảng cách rất lớn.

Bành Hóa Niên quay sang liếc mắt nhìn Lăng Hàn một cái. Trong ánh mắt hắn hiện ra một tia khinh miệt. Chỉ là Đan Sư nhị tinh, cũng xứng để cho hắn gọi là sư thúc sao?

Thực sự là chuyện nực cười.

Chỉ có điều, Tử Thành đại sư đang ở ngay trước mặt, hắn cũng không dám làm càn. Đù sao đây chính là Đan Sư thực lực mạnh nhất ở Đông Tiên Vực, có một không hai!

Hai vị Đan Sư Liên Thiên Tâm, Sơ Diệp cũng không sánh được với hắn. Hai đại sư này đều là lục luyện.

Bởi vậy, Bành Hóa Niên chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nói:

- Ra mắt tứ sư thúc!

Nếu không có Chư Phong đủ tôn sùng, kính trọng Tử Thành đại sư vô cùng, hắn thật muốn lập tức rời đi. Đường đường là Đan Sư tam tinh lại phải gọi một Đan Sư nhị tinh là sư thúc. Hắn thật sự không thể chịu nổi điều này.

Hắn có phần nghĩ không ra. Rõ ràng Chư Phong cũng đã là tứ tinh Đan Sư, hiện tại còn bước vào trình độ lục luyện. Hơn nữa còn bị Tử Thành đại sư khai trừ ra khỏi sư môn. Vì sao còn phải tôn kính đối với Tử Thành đại sư như vậy. Cố ý căn dặn hắn phải hành lễ đồ tôn.

Lăng Hàn nhìn thấy tất cả, chỉ cười, nói:

- Bành sư điệt.

Khi hai chữ sư điệt này lọt vào trong tai, tất nhiên trong lòng Bành Hóa Niên càng khó chịu hơn, sắc mặt thối đen.

Tử Thành đại sư mỉm cười, nhìn về phía Lăng Hàn nói:

- Lão tam cuối cùng đã đột phá, từ ngũ luyện bước vào lục luyện. Hóa Niên chính là cố ý tới thông báo cho vi sư viết. Được rồi. Ngươi liền đại biểu cho vi sư đi một chuyến. Sư huynh đệ các ngươi cũng nên gặp mặt nhau một lần.

- Vâng!

Lăng Hàn nghiêm nghị nói.

Bành Hóa Niên không nhịn được, chen lời nói:

- Có sợ rằng Tứ sư thúc có phần trẻ tuổi, không nhận nổi trọng trách này hay không?

Tử Thành đại sư lập tức không vui. Thứ nhất đây là do hắn an bài. Thứ hai Lăng Hàn là tiểu đồ đệ hắn yêu quý. Có chỗ cho ngươi chất vấn sao? Ngươi là ai? Trong mắt có còn trưởng bối hay không?

Chỉ có điều, hắn cuối cùng đã khai trừ Chư Phong ra khỏi sư môn. Cũng chỉ là sư tổ trên danh nghĩa của Bành Hóa Niên. Hắn không tiện quá mức nghiêm khắc. Bởi vậy, hắn chỉ liếc mắt nhìn Bành Hóa Niên, uy nghiêm mười phần.

Trái tim Bành Hóa Niên lập tức thắt lại, dâng lên một hàn ý không có cách nào hình dung ra được.