Khôi hài.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Ở đây quả thực không phải là Đan Đạo Thành. Không có sư phụ ta thay ta ra mặt. Chỉ có điều... Trên đời này có rất nhiều chuyện kỳ diệu!
- A, ví dụ như?
Phách Yêu thuận miệng hỏi. Đồng thời hắn đi nhanh về phía Lăng Hàn. Tốc độ cũng không nhanh. Nhưng mỗi chân đạp xuống đều giống như đại đạo đang nghiền ép, khiến cho tim mọi người đều khó chịu không nói ra được thành lời.
Uy lực của Thăng Nguyên Cảnh, Trảm Trần làm thế nào địch nổi?
Hắn cố ý đi thật chậm. Bởi vì thời gian trước ở Đan Đạo Thành, hắn đã bị Tử Thành đại sư ép đi, trên mặt không có chút ánh sáng. Hiện tại tuy rằng không phải đang trả thù Tử Thành Đan Sư, nhưng Lăng Hàn lại là tất cả căn nguyên. Trước khi giết, hành hạ một chút, hắn vẫn cảm thấy có chút thoải mái.
Dĩ nhiên, điều này hoàn toàn là bởi vì hắn nắm giữ nắm chắc tuyệt đối. Nếu không, hắn đã trực tiếp giết người soát hồn đoạt bảo rời đi.
Thông! Thông! Thông!
Hắn bước từng bước một đi tới. Rất nhiều người lập tức lộ ra vẻ khó chịu, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nổ tung. Thật sự đúng là như vậy. Ở dưới uy áp đáng sợ như thế, trong mắt mỗi người đều lồi ra, dữ tợn dọa người.
- Đáng ghét!
Hổ Nữu giận dữ, dùng ngón tay chỉ vào Phách Yêu.
- Đáng chết. Lại dám hung dữ đối với Lăng Hàn của ta. Còn dám khiến cho ta khó chịu. Ngươi nhất định phải chết!
Phách Yêu tất nhiên sẽ không để uy hiếp của Hổ Nữu ở trong lòng. Hắn chỉ phì cười. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hổ Nữu có chút tà ác.
Nhưng cho tới bây giờ hắn không kiêng nữ sắc. Nhất là thời gian ở Thăng Nguyên Cảnh quá lâu, hắn liền có rất nhiều sở thích. Phương diện nam nữ tất nhiên cũng là một trong số đó. Hơn nữa còn chiếm phần lớn thời gian.
Người thiếu nữ này lại xinh đẹp thuần khiết. Mặc dù có chút hung dữ, nhưng ở trước mặt hắn có thể có hữu dụng gì chứ?
- A, ta chết chắc rồi?
Phách Yêu lắc đầu.
- Ta không tin!
- Ngươi chắc hẳn nên tin tưởng!
Một giọng nói lạnh như băng vang lên ở phía sau lưng Phách Yêu, mang theo sát ý lạnh lẽo.
Phách Yêu không khỏi hoảng sợ. Hắn liền vội vàng quay người lại. Chỉ thấy phía sau lưng tự nhiên bất tri bất giác xuất hiện thêm một người. Toàn thân hắn đều dâng lên hàn ý. Hắn chỉ cảm thấy mỗi cọng lông đều dựng lên.
Làm sao có thể!
Hắn lại là cường giả Thăng Nguyên Cảnh, tồn tại cao nhất ở dưới Tiên Vương. Nhưng ở phía sau có thêm một người, hắn lại có thể không hề hay biết. Như vậy bảo hắn làm sao có thể không sợ hãi ngây người cho được.
- Ngươi là ai?
Hắn mở miệng hỏi. Trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy.
- Ngươi cũng xứng để hỏi sao?
Lữ Hải Dung thản nhiên nói, âm thanh băng hàn.
Tên ngu xuẩn này lại dám làm càn với thiếu cung chủ của nhà nàng. Như vậy bảo nàng làm sao có thể nhẫn nhịn cho được?
- Ta muốn tát hắn!
Hổ Nữu kêu to, có vẻ tức giận vô cùng.
- Lại dám uy hiếp Lăng Hàn của ta. Ta phải đánh hắn thành đầu heo, lại đem hắn cho chó ăn!
Tuy rằng trước sau vẫn bạo lực giống như một, Lăng Hàn lại thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chí ít những lời này bình thường một chút. Không lấy thêm đầu chó cho chó ăn.
Lữ Hải Dung căn bản không cần ra tay, chỉ khe khẽ hừ một tiếng.
Ầm.
Một uy áp Tiên Vương cửu tiêu chấn động phát ra. Phách Yêu không tự chủ được, hai chân dường như nhũn ra, quỳ xuống.
Cái gì mà đã từng là Thánh Tử, Thăng Nguyên Cảnh viên mãn. Ở trước mặt Tiên Vương căn bản chỉ là đống cặn bã.
Phách Yêu chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi giống như mưa. Hắn thật sự khiếp sợ.
Các thiên kiêu đều tặc lưỡi. Tất cả mọi người có bối cảnh cấp Tiên Vương. Bởi vậy gặp phải một vị Tiên Vương tới đây, bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng Tiên Vương chính là tồn tại mạnh nhất của Tiên Vực, không phải là người ngạo khí trùng thiên, là bá chủ một phương sao?
Tiếp tục nhìn thái độ của Hổ Nữu vừa rồi, lại thật giống như đang chỉ huy thuộc hạ!
Nàng rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Cũng quá phô trương đi. Ra cửa cũng có một vị Tiên Vương đi theo hay sao?
Huyết Ảnh Lão Ma cũng quên cả rên rỉ. Hắn ngơ ngác nhìn Hổ Nữu, lại nhìn Lăng Hàn. Trong lòng hắn dâng lên một trăm hai mươi lần hối hận.
Lăng Hàn lại có bối cảnh đáng sợ như vậy!
Hắn chỉ cảm thấy trong đầu đầy những cảm giác không chân thật. Đây quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như ngươi trâu bò như vậy, làm sao lại đi làm Thánh Tử của Đan Đạo Thành?
Tuy rằng Đan Đạo Thành quả thực rất trâu bò, nhưng nhiều lắm chỉ có thể có thể xưng bá ở trong thế lực tứ tinh. Miễn cưỡng tính là thế lực ngũ tinh cấp thấp nhất.
Ngươi đây là giả heo ăn hổ sao?
Lão tử bị ngươi hại thảm!
Hắn hoàn toàn không thấy hối lỗi khi mình chủ động đi trêu chọc Lăng Hàn. Hắn lại đổ hết những bất hạnh của mình lên đến trên đầu Lăng Hàn. Hắn cho rằng tất cả đều do Lăng Hàn gây họa.
Tính tình của Hổ Nữu như vậy, nàng đương nhiên sẽ không khách khí gì.
Vút. Nàng lao qua, chính là một cước, đá vào trên mặt Phách Yêu, khiến Phách Yêu ngã lăn ở trên mặt đất.
Vút, vút vút.
Sau đó nàng lại điên cuồng giẫm lên.
Nàng nổi giận muốn chết. Gia hỏa kia không chỉ uy hiếp Lăng Hàn, còn có suy nghĩ quá phận đối với nàng. Nàng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Nàng là của Lăng Hàn!
Giẫm lên, giẫm lên, giẫm lên. Giết chết hắn!
Phách Yêu bị Lữ Hải Dung phong tỏa tu vi, căn bản không có khả năng đánh trả. Hắn chỉ có một tia lực lượng để giữ lại sức sống. Bởi vậy, tuy rằng hắn bị Hổ Nữu đạp tới da tróc thịt bong, nhưng vết thương vẫn nhanh chóng khép lại.
Chỉ cần trong cơ thể không có để lại ý chí võ đạo của người khác, vậy vết thương trên thân thể mỗi một vị tiên nhân đều có thể rất nhanh chóng khép lại.
Cứ như vậy, hắn trở thành một bia ngắm hoàn mỹ, có thể mặc cho Hổ Nữu giẫm đạp cũng không hỏng.
Nhưng hỏng thì không hỏng, lại đau. Vho rằng Thăng Nguyên Cảnh cũng không biết đau sao?
- A!
Phách Yêu kêu lên thảm thiết. Một chân Hổ Nữu vừa đạp tới, hắn lại có một mảng thịt lõm xuống. Nếu như phía dưới là xương, như vậy xương khẳng định bị gãy. Nếu như nội tạng, vậy nội tạng cũng sẽ nát thành cặn bã.
- Đánh không chết đống rác rưởi nhà ngươi sao!
Hổ Nữu vừa đạp còn vừa mắng, mười phần giống như một kẻ điên.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn. Một thiếu nữ tuyệt mỹ vô cùng thiên hạ lại có thể bạo lực như vậy.