Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2094: Phong cảnh không phù hợp




- Ngươi dám!

Chỉ nghe Huyết Ảnh Lão Ma gào lên một tiếng, liền ra tay công kích về phía Phách Yêu.

Hắn không có khả năng luyến tiếc tính mạng của Lăng Hàn. Mà hắn cũng không biết Lăng Hàn có mang theo Tiên Thiên Đào Phù hay không.

Nếu như mang ra ngoài, như vậy giết chết Lăng Hàn cũng không sao. Nhưng nếu chẳng may không mang theo, còn để ở Đan Đạo Thành thì phải làm sao bây giờ? Vậy hắn lăn qua lăn lại như vậy có ích gì nữa?

Hơn nữa, hắn cũng nghi ngờ trên người Lăng Hàn có bí bảo. Hắn đã sớm quyết định chờ bắt được Tiên Thiên Đào Phù, sau đó mới giết chết Lăng Hàn, thu tất cả cơ duyên của đối phương. Như vậy dĩ nhiên cũng không có khả năng để cho Lăng Hàn chết ở trong tay người khác.

Vì vậy hắn lập tức ra tay. Hơn nữa còn cực kỳ tàn nhẫn.

- Ừ?

Phách Yêu hơi ngẩn ra. Lão gia hỏa này lại dám ra tay về phía mình sao?

Mắt chó của ngươi mù rồi sao? Có biết ta là ai không?

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Hắn lãnh đạm thản nhiên trách mắng. Hắn quay lại, đánh một chưởng về phía Huyết Ảnh Lão Ma.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Sóng lôi quang tràn ngập, hóa thành một con sông lôi quang chảy dài. Bên trong đó dâng lên ký hiệu đại đạo vô cùng vô tận, khủng khiếp vô biên.

Huyết Ảnh Lão Ma quá sợ hãi. Đồng cùng Thăng Nguyên Cảnh, nhưng chênh lệch giữa hắn cùng với đối phương quả thực lớn đến mức không có cách nào hình dung nổi.

Thình thịch!

Dưới một đòn, Huyết Ảnh Lão Ma liền bị đánh bay.

Phụt.

Toàn thân hắn đều phun ra một đám mưa máu, khí tức vô tận rơi xuống.

Hắn chẳng qua là Thăng Nguyên tiểu thành. Nhưng Phách Yêu lại tu luyện đến viên mãn. Chênh lệch trong đó hoàn toàn không thể đo lường!

Huyết Ảnh Lão Ma ngã xuống, miễn cưỡng cử động thân thể, đứng lại. Mái tóc bạc trên đầu hắn bay xuống. Ban đầu, mái tóc đã thưa thớt, hiện tại đã hoàn toàn rơi sạch, biến thành một người hói đầu.

Sắc mặt của hắn cũng trắng bệch đến mức dọa người. Con mắt trái lồi ra tới tận viện mắt, có vẻ đặc biệt dọa người.

- Phụt!

Hắn thổ huyết không ngừng. Vừa thổ huyết hắn vừa quay đầu lại. Trong mỗi một búng máu phun ra đều có sấm sét ở chớp động. Đây là bởi vì công kích của Phách Yêu thật đáng sợ, sâu tận xương tủy.

Huyết Ảnh Lão Ma không khỏi khiếp sợ. Ban đầu, cũng bởi vì thiên nhân ách, khiến cho tinh huyết hắn khô kiệt. Hắn từ một nam tử vốn phong độ phiêu dật đã biến thành lão đầu tử như bây giờ.

Bây giờ bị Phách Yêu đánh một đòn trực tiếp chấn thương tới bản nguyên. Mỗi một lần phun ra một ngụm máu lại tương đương với tiêu hao hết một tia lực bản nguyên. Điều đó khiến cho thiên nhân ách lưu lại trong vết thương của lão cũng rục rịch, bắt đầu chém lên đạo hạnh của hắn.

Khí tức của hắn nhất thời giảm sút, từ Thăng Nguyên xuống đến Tiên Phủ, Ngũ phủ, Tứ phủ, Tam phủ... Cứ thế hạ xuống đến một phủ cũng không thể giữ lại, giảm tiếp xuống Phân Hồn Cảnh, lại từ Thiên hồn đi xuống.

Điều này có phải qúa khoa trương hay không?

Tuyệt đối không. Thăng Nguyên viên mãn vốn nắm giữ năng lực một đòn giết chết tiểu thành. Mặc dù Phách Yêu chỉ là tiện tay đánh ra một đòn, nhưng Thánh Tử Tinh của Lôi Vân Điện sao có thể bình thường được? Hơn nữa thọ nguyên của Huyết Ảnh Lão Ma lại gần tới giới hạn. Chiến lực có thể đạt được mấy phần của thời kỳ đỉnh phong?

Một đòn không trực tiếp giết chết, mà tu vi rơi xuống. Đây đã là kết quả rất tốt.

Cảnh giới của Huyết Ảnh Lão Ma vẫn giảm tới Âm Hồn trung kỳ, mới miễn cưỡng ngừng lại. Điều này khiến cho hai tay, hai chân hắn tê dại. Hắn phát ra một gầm vô cùng tuyệt vọng.

Đúng vậy. Tu vi có thể trùng tu. Hắn còn có thể tu luyện từ Âm Hồn đến Địa Hồn, Thiên Hồn, một đường đi lên. Nhưng bản nguyên bị tổn thương lần nữa, hắn còn có thể sống được bao lâu? Một trăm năm? Một vạn năm?

Còn chưa có tu luyện đến Thăng Nguyên Cảnh, đột phá đại thành, do đó bù đắp bản nguyên, lại lấy được thọ nguyên vô cùng, hắn đã sớm chết.

Nói cách khác, mặc dù một đòn này của Phách Yêu không có giết chết hắn, nhưng vẫn tuyên án tử hình cho hắn.

Huyết Ảnh Lão Ma run rẩy. Một một trăm ngàn vạn năm sẽ trôi qua rất nhanh. Hiện tại tuổi thọ của hắn có khả năng chưa đủ trăm năm. Bảo hắn làm sao không sợ hãi, không run rẩy cho được?

Những điề này nói ra thì rất dài dòng. Nhưng thật ra cũng chính diễn ra trong một hai lần hít thở. Quá trình giao đấu nhanh như kinh hồng. Trảm Trần Cảnh gần như không thể nhìn thấy được rõ ràng.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người cảm giác có chút nằm mộng. Thế nào lại cảm giác bức tranh có chút không đúng. Huyết Ảnh Lão Ma không phải tìm đến Lăng Hàn gây phiền phức sao? Thế nào trái lại thay hắn ra tay? Còn thảm như vậy. Tuyệt đối là tình cảm yêu mến chân thành.

Phách Yêu chỉ thản nhiên nhìn xuống Huyết Ảnh Lão Ma, sau đó liền thu hồi ánh mắt. Mặc dù đối phương cũng là Thăng Nguyên Cảnh, nhưng ở trong mắt hắn lại là nhân vật nhỏ.

Ngoại trừ từ thế lực Tiên Vương đi xuống Thăng Nguyên Cảnh, lại có người nào sẽ coi trọng hắn cho được?

Không biết lượng sức!

Hắn cũng không có đuổi tận giết tuyệt. Giết loại cặn bã này cũng chỉ lãng phí thời gian.

- Đồ trên người ngươi, ta rất có hứng thú!

Phách Yêu nói, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.

Ban đầu hắn không muốn nói thừa, trực tiếp giết người đoạt bảo, đánh hồn xuống, bí mật gì cũng không thể giấu diếm. Nhưng nếu bị người khác ngăn cản, thất bại một hồi, hắn cũng sẽ thoải mái, bình tĩnh lại.

Dù sao cường giả Thăng Nguyên vẫn cần mặt mũi.

Trước tiến đánh một đòn đắc thủ, sau đó trực tiếp trốn thật xa. Hắn hoàn toàn nắm chắc, cho dù là Nghiêm Tiên Lộ cũng đừng mong nhìn rõ tướng mạo của hắn, nhớ được khí tức của hắn.

- Thì tính sao?

Lăng Hàn cười nói, không hề có một tia sợ hãi nào.

- Bất kể chúng là thứ gì, hiện tại đều thuộc về ta!

Phách Yêu thản nhiên nói. Trong lúc lặng lẽ không một tiếng động, hắn đã khóa lại không gian xung quanh. Như vậy trừ khi Tiên Vương cố ý quét thần niệm tới. Bằng không sẽ không có khả năng điều tra được chuyện đã xảy ra ở nơi đây.

Như vậy, tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay của hắn.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Ta thấy không được!

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ở đây vẫn là Đan Đạo Thành sao?

Phách Yêu nói. Ở đây có quá nhiều truyền nhân của Tiên Vương. Thậm chí còn có thiên kiêu siêu cấp như Nghiêm Tiên Lộ. Hắn đương nhiên không dám giết người lung tung.

Nhưng Lăng Hàn thì sao?

Hắn hiểu rõ, đối phương chỉ là một Thánh Tử nho nhỏ ở Đan Đạo Thành. Bị giết thì đã có sao. Cho dù Đan Đạo Thành đi tới Lôi Vân Điện cáo trạng thì lại như thế nào. Có thể làm gì được hắn?