Lăng Hàn bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười, yêu nữ tươi cười quá giả, vừa nhìn đã biết qua loa với hắn.
Xin nhớ, ngươi đang cầu ta sao?
- Đi, buổi tối thị tẩm sẽ mang ngươi đi.
Nữ Hoàng.
- Tỷ tỷ, ngươi lại chê cười người ta!
Bây giờ Nhu Yêu Nữ cũng có một ít sức hoàn thủ với Nữ Hoàng,
- Trước mặt tuyệt sắc của tỷ tỷ, tiểu muội tự ti mặc cảm, nào dám trèo cao Thánh Tử đại nhân.
- Ha ha.
Nữ Hoàng cười lạnh, vuốt cằm Nhu Yêu Nữ và nói:
- Hoặc ngoan ngoãn làm nguời Lăng gia, nếu không mơ tưởng đánh chủ ý đi.
- Tỷ tỷ!
Nhu Yêu Nữ bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Nữ Hoàng không động lòng, cố làm ra vẻ trước mặt nàng là không thể nào, trừ Lăng Hàn ra, nàng căn bản không quan tâm bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, muốn nàng đồng tình? Nói đùa sao?
Nhu Yêu Nữ mất mặt, đành phải đi nhờ vả tỷ muội tình trường Thiên Phượng Thần Nữ, cũng không biết nàng đùa nghịch thủ đoạn gì, không ngờ thật tương xưng tỷ muội vớiThiên Phượng Thần Nữ, cũng có thể làm nàng mặt dày mày dạng đi theo ba người.
Ngươi xem, ta chỉ khó bỏ hảo tỷ muội mà thôi.
Bốn người Lăng Hàn rất ít xuất hiện, có lẽ Lỗ Tiên Minh, Tần Cổ Ngọc cũng không cam tâm, chỉ cần bọn họ thả tin tức Lăng Hàn rời khỏi thành Đan Đạo, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn mạng Lăng Hàn.
Ví dụ như Phách Yêu, hắn nhìn ra trên người Lăng Hàn có bảo vật, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Trong thành Đan Đạo còn có Tử Thành đại sư áp chế hắn, nếu Lăng Hàn lạc đàn thì ai có thể chấn nhiếp hắn?
Còn có Huyết Ảnh lão ma, kế hoạch của hắn vốn chờ ngàn vạn năm, nhưng ai có thể nghĩ tới Lăng Hàn chỉ dùng thời gian năm năm đã trở thành chưởng tòa tương lai của thành Đan Đạo, tất nhiên sẽ đi tìm Lăng Hàn yêu cầu Tiên Thiên Đào Phù.
Không có biện pháp, ai bảo thực lực Lăng Hàn còn quá yếu làm gì?
Tử Thành đại sư đã từng khuyên bảo Lăng Hàn thành thành thật dừng trong thành Đan Đạo, như vậy không kẻ nào dám động tới hắn, Lăng Hàn không nghe lời, con đường võ đạo của hắn là khống chế vận mệnh bản thân mình, hắn không nguyện ý lưu lại có người bảo hộ hắn.
Bốn người yên lặng rời khỏi thành Đan Đạo, lúc này lên đường đi Đoạn Vân Sơn.
Nơi này cách thành Đan Đạo xa xôi vạn dặm, bốn người Lăng Hàn không có khả năng dựa vào hai chân chạy đi, lúc này lấy một chiếc thuyền lớn đi trong nước.
Đoạn Vân Sơn nằm trong phạm vi thế lực của Vĩnh Xương giáo, mà Vĩnh Xương giáo chẳng những là Tiên Vương đại giáo, Vĩnh Xương Tiên Vương còn là tồn tại bát trọng kinh khủng, Vĩnh Xương giáo thống trị khu vực to đến kinh người.
Đừng nói lần cần thòi gian cực lâu, cho dù tiến vào Vĩnh Xương giáo, muốn đi tới Đoạn Vân Sơn cũng cần thời gian thật dài.
Tiên vực quá lớn, tiên nhân có thọ nguyên vô hạn cho nên không ai phàn nàn thời gian chạy đi chậm hay nhanh.
Qua bốn tháng, rốt cuộc đám người Lăng Hàn đã tiến vào địa bàn của Vĩnh Xương giáo, bọn họ cũng không rời thuyền, lại đi hơn mười ngày sau đó mới rời thuyền, lúc này bọn họ chỉ cách Đoạn Vân Sơn bảy tám ngày đi bộ.
Thời gian này dựa vào tốc độ của Trảm Trần, cường giả Phân Hồn không cần lâu như vậy.
Vĩnh Xương đại giáo hưng thịnh muôn đời.
Vĩnh Xương Tiên Vương đã trở thành cường giả vô thượng từ kỷ nguyên trước, uy danh của hắn bảo hộ thiên hạ thái bình.
Trong khu vực này không có bóng dáng của cường phỉ, sơn tặc, Tiên Vương chỉ cần một ý niệm là có thể xét cả địa vực, dưới Tiên Vương không người nào đối địch.
Cho nên trong khu vực này rất sạch sẽ.
Nơi này non xanh nước biếc có thể nhìn thấy được, có chút ngọn núi dưới tác dụng của lực lượng thần kỳ lơ lửng trên bầu trời, đồ sộ nói không nên lời.
Trong địa bàn Tiên Vương không phân ngày đêm, nhưng Vĩnh Xương Tiên Vương dùng năng lực chế tạo mặt trời, phân chia ban ngày và đêm tối, mặt trời hắn tạo ra lớn tới mức, toàn bô địa bàn của hắn đều có thể thấy mặt trời.
Vài ngày sau, bốn người Lăng Hàn đi tới trước một tòa sơn mạch.
Đó là Đoạn Vân Sơn.
Mang chữ Đoạn cũng không phải nói ngọn núi thấp hay bị chặt ngang, mà là rất cao, cao đến cắt đứt mây trắng trên trời, cho nên mới có cái tên đoạn vân.
Dãi núi có hơn trăm ngọn núi, đám người Lăng Hàn cần đi Tam Dương Phong.
Tam Dương Phong cũng không phải ngọn núi cao nhất trong Đoạn Vân Sơn, nó lại nổi danh nhất, bởi vì lúc trước Vĩnh Xương Tiên Vương bước ra một bước cuối cùng ở đây, đó là lúc thành tựu Tiên Vương, cho nên nơi này có ý nghĩa quan trọng.
Tiên Vương đắc đạo, đương nhiên lưu lại khí tức bất hủ, nếu tìm hiểu không nói đốn ngộ thành đạo, cho dù thế nào cũng có chỗ tốt.
Nhưng Vĩnh Xương giáo cũng không xem nơi này là tài sản riêng cấm người ngoài tiến vào, trái lại, mỗi người đều có thể tới nơi này, điều kiện tiên quyết là ngươi có được tư cách.
Vùng đất Tiên Vương thành đạo, không tránh có lực lượng thiên đạo vận chuyển, Tam Dương Phong không phải nơi người thường có thể đi, nghe nói chỉ có thưc lực vương giả chân chính mới được thiên đạo tán thành leo lên thánh địa thành đạo.
Lăng Hàn đã thăm dò tài liệu ở thành thị trước khi tới đây, hắn cảm thấy hứng thú, vùng đất Tiên Vương thành đạo có điểm nào thần kỳ?
Khoảng cách Nghiêm Tiên Lộ ước hẹn không còn bao nhiêu thời gian, Lăng Hàn nắm chặt thời gian, hắn tiếp tục con đường võ đạo.
Trên phương diện võ đạo hắn đã đạt tới tứ trảm đỉnh phong, đã không thể tăng lên được nữa.
Hắn cùng với Nữ Hoàng không luyện hóa Thiên Đạo Ngọc, mà là chờ cơ hội, ví dụ như giao thủ với thiên kiêu đương đại, bản thân cảm thụ khí tức ngũ tamr, như vậy lại luyện hóa Thiên Đạo Ngọc là có thể làm một lần cho xong.
Nhu Yêu Nữ thập phần chờ mong, nàng vốn chỉ là Thánh Nữ thế lực tam tinh, hiện tại chẳng những có thể bước vào địa bàn thế lực ngũ tinh, hơn nữa còn được Nghiêm Tiên Lộ mời, việc này tuyệt đối chỉ có truyền nhân Tiên Vương đại giáo mới có tư cách.
Nhất định phải là hoàng giả đỉnh cấp mạnh hơn Triệu Thanh Phong, nếu còn thua cả thủ hạ dưới tay của hắn, nào có tư cách làm khách của hắn?
- Nghiêm Tiên Lộ, rốt cuộc là thiên tài thế nào?
Lăng Hàn và Nữ Hoàng đều hết sức tò mò, từ khi tiến vào Vĩnh Xương giáo, khắp nơi đều có người đang nói truyền kỳ của Nghiêm Tiên Lộ, nói hắn là Vĩnh Xương Tiên Vương thứ hai.
Không có người hoài nghi Nghiêm Tiên Lộ có thể thành tựu Tiên Vương hay không, mà là đang nghĩ hắn đạt tới độ cao thế nào.
Ngũ trọng? Thất trọng? Bát trọng? Thậm chí... Cửu trọng!
Dưới Tam Dương Phong, lục tục ngo ngoe có người đến nhưng không ai đi lên.
Bởi vì không có người nào lên được.