Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1910: Tiên ma kiếm phát huy




Hắn càng đánh càng sục sôi, thế nhưng trái tim của Phó Chính Đồng lại ngày càng lạnh lẽo hơn. Bởi vì bất kể nhìn như thế nào, Lăng Hàn đều không giống như là Tam Trảm a.

Hắn đột nhiên có cảm giác, có phải bị Bắc Huyền Minh chơi một vố rồi hay không?

Bắc Huyền Minh cũng không có nói bản thân thua trong tay Lăng Hàn này, mà chỉ hời hợt nói Lăng Hàn đắc tội với hắn ta, lại đi lại rất gần với Phó Cao Vân. Bởi vậy Hải thiếu cũng thuận miệng nói một câu, muốn cho Lăng Hàn một giáo huấn.

Hiện tại nhìn xem, rốt cuộc là ai giáo huấn ai?

Thế nhưng đã chiến tới nước này, đương nhiên hắn cũng không thể nào dừng lại được, mà nhất định phải thắng. Nếu không về sau hắn cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Hắn mở miệng phun ra một thanh kiếm nhỏ, nhưng mà lại nhanh chóng bành trướng lên, hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh dài ba thước, trên thân kiếm có một đường vân hình rắn. Hắn rót vào nguyên lực, ông, lập tức thân kiếm sáng lên, một đám hư ảnh đại xa dài hẹp hiện lên, phóng về phía Lăng Hàn.

- Thua cho ta.

Hắn múa trường kiếm chém về phía Lăng Hàn. Sưu Sưu Sưu.... Đám đại xa kia bay qua không trung, phát động công kích với Lăng Hàn.

- Chỉ mình ngươi có Chuẩn tiên khí thôi sao?

Lăng Hàn tế ra Tiên Ma kiếm, vừa vặn thanh tiên khí tương lai này mới tăng lên cấp bậc Chuẩn tiên khí nhị tinh. Vừa vặn thử phong mang một chút.

Ông, Tiên Ma kiếm run rẩy, nhưng lại không có quang mang gì phát ra, thậm chí thân kiếm cũng không có phù văn đại đạo gì. Nhìn qua chỉ giống như một thanh trường kiếm phổ thông, những Thánh văn trước đó đều bị Lăng Hàn làm mờ đi, đối với Tiên Ma kiếm mà nói, thứ đó bất quá chỉ là tạp chất mà thôi.

Thế nhưng tuy rằng diện mạo xấu xí như vậy, nhưng khi Lăng Hàn chém ra một kiếm, kiếm quang ngập trời, sắc bén vô cùng, giống như muốn chém vòm trời thành từng mảnh nhỏ vậy.

Phanh phanh phanh... Hư ảnh đại xà bị kiếm khí chém vào, lập tức nghiền nát. Mà dư uy của kiếm khí vẫn còn, chém về phía Phó Chính Đồng.

- Cái gì?

Phó Chính Đồng kinh hãi, hắn lấy ra Chuẩn Tiên khí là bởi vì muốn một lần định càn khôn. Thế nhưng hắn tuyệt đối thật không ngờ, một tiêu tử nhà quê lại có thể xuất ra một thanh Tiên khí, hơn nữa uy lực còn cường đại hơn thanh của hắn.

Hắn vội vàng rút lui, kiếm khí Tiên Ma kiếm chém ra thật đáng sợ, có thể đơn giản cắt đứt một đoạn thân thể của hắn. Tuy rằng không thể khiến cho hắn tử vong, nhưng mà đang êm đẹp, ai lại muốn bị chém nát thân thể chứ?

Vốn hai người vẫn ngang tay với nhau, thế nhưng Tiên Ma kiếm vừa xuất, chiến lực song phương hoàn toàn biến đổi.

Chỉ hơn mười chiêu Phó Chính Đồng đã bị kiếm khí chém tới đầu rơi máu chảy, thương thế rất nặng.

Một khi bị Tiên Ma kiếm chém vào, chẳng lẽ là đùa giỡn sao?

Nếu không phải đây chỉ là kiếm khí, đổi thành trực tiếp bị Tiên Ma kiếm chém vào, như vậy sẽ chết chắc.

Phó Chính Đồng rút lui ít nhất trăm dặm mới dừng lại, ánh mắt nhìn qua khoảng cách xa xa về phía Lăng Hàn. lần này quả thực hắn mất hết mặt mũi, vốn hắn định giáo huấn Lăng Hàn một phen, nhưng mà bây giờ lại đổi thành hắn bị giáp huấn. Lại thêm bị vô số người chứng kiến, nếu rơi vào trong tai Hải thiếu, nói không chừng hắn sẽ bị hắt hủi a.

Hải thiếu không cần phế vật.

Lại bảo hắn đánh một trận nữa với Lăng Hàn? Cũng được, nhưng mà vấn đề là hắn không muốn bị ngược đãi lần nữa.

Cửa học cung, tất cả mọi người liên tục nghị luận, mọi người cũng không biết Lăng Hàn là mãnh nhân nơi nào, tất cả đang suy đoán lai lịch của hắn.

- Mạo đại nhân.

Lăng Hàn gật đầu với Mạo Đại một câu.

Mạo Đại thì cảm khái vô cùng, trước đó hắn có ý định thu Lăng Hàn làm đồ đệ. Nhưng mà mới qua vài năm, đối phương chẳng những tu vi có thể đuổi gần kịp hắn, phương diện chiến lực càng vượt qua hắn một mảng lớn.

Chuyện này khiến cho hắn rất khó có thể tiếp nhận.

- Đừng gọi ta là đại nahan nữa. Lần này tới đây ta đã không phải là thống lĩnh của Thương Nguyệt quân, lại nói thực lực của ngươi còn hơn ta.

Hắn nghiêm túc nói. Võ giả tương giao chỉ nhìn thực lực mà thôi. Nếu như không xứng, ngay cả trong lòng hắn cũng không được tự nhiên.

Lăng Hàn cũng không có sĩ diện cãi láo mà sửa lại xưng hô.

- Vậy ta gọi là Mạo huynh vậy.

Lúc này Mạo Đại mới gật đầu, hắn vừa muốn cùng với Lăng Hàn đi vào cửa thì đã thấy một người vừa vặn đi tới, là Phó Cao Vân.

- Lăng huynh đệ, nghe nói ngươi đánh nhau sao?

Phó Cao Vân nhìn chung quanh.

- Người đâu? Người đâu?

- Đánh xong rồi.

Lăng Hàn cười nói:

- Đnáh nhanh như vậy làm gì, ta còn chưa nhìn a. Đúng rồi, ngươi cũng quá biết gây sự rồi, sao vừa tới học ocung lại đánh nhau với người ta vậy?

Phó Cao Vân giễu cợt Lăng Hàn.

Lăng Hàn trợn trắng mắt:

- Còn không phải bị ngươi làm liên lụy sao? Đúng rồi, Phó gia các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người thừa kế?

- Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này vậy?

Phó Cao Vân cảm thấy có chút kỳ quái:

- Vừa rồi ta đánh nhau với một gia hỏa gọi là Phó Chính Đồng. Nói là người của Hải thiếu gì đó. Hắn còn nói không nên lăn lộn với người không biết suy nghĩ như ngươi.

- Cái gì?

Phó Cao Vân kinh hô.

- Ngươi đánh nhau với Phó Chính Đồng?

Trời ạ, đây là Tứ trảm a.

Lăng Hàn hỏi kỹ càng một chút, mới biết được Phó gia quả thực không chỉ có một người thừa kế.

Trên thực tế, thế lực tam tinh và những thế lực cao cấp hơn khó có khả năng chỉ bồi dưỡng một người thừa kế. Nếu không, vạn nhất có một ngày đột nhiên người này mất mạng, như vậy muốn bồi dưỡng một người nữa cần thời gian bao lâu chứ.

Bình thường những thế lực này ít nhất cũng bồi dưỡng bốn năm người thừa kế cùng lúc. Như đại giáo đỉnh cấp còn có mười người, thậm chí là nhiều hơn..

Tài đại khí thô, nội tình kinh người, đương nhiên có thể bồi dưỡng thêm được nhiều người.

Hơn nữa, người thừa kế nhiều hơn cũng có thể cạnh tranh lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, trở nên càng thêm xuất sắc hơn.

Ví dụ như Thái Âm giáo cho tới bây giờ có bảy người thừa kế, Bắc Huyền Minh chỉ là một trong số đó. Hắn muốn kết thành đạo lữ với Phó Hiểu Vân, một mặt cũng là vì muốn mượn thế lực phó gia trợ giúp mình củng cố ngôi vị Thánh tử.

Bảy người thừa kế này cũng không phải là cố định, nếu như có nhân vật mới càng thêm xuất sắc, như vậy trong bảy người, người biểu hiện kém cỏi nhất sẽ phải đào thải đầu tiên, cũng không cần đợi lão giáo chủ thoái vị mới bị đào thải.