Lăng Hàn, Nữ Hoàng vừa xếp hàng vừa ngóng nghe người xung quanh trò chuyện để tăng mức độ hiểu biết với Tiên Vực. Nhưng mọi người nói chuyện nhiều nhất là đợt chiêu quân lần này.
Thương Nguyệt quân tổng cộng tuyển nhận một ngàn người trở thành quân dự bị, một ngàn người chia thành mười đội, mỗi đội một trăm người. Từ nay trong chín mươi năm mỗi năm đào thải một người, cuối cùng mỗi đội sót lại mười người, tổng cộng một trăm người làm thành viên chính thức của Thương Nguyệt quân bổ sung vào hao hụt.
Tiên Vực là nơi tràn ngập đấu tranh, tuy Thương Nguyệt thành có chỗ dựa ít xảy ra chiến tranh quy mô lớn, nhưng đây không phải một tòa cô thành, cần làm ăn với thành khác vì thế gặp vấn đề vận chuyển.
Giữa hai thành lớn chắc chắn có sơn tặc, nhiệm vụ của Thương Nguyệt quân là dọn dẹp sơn tặc. Nếu để sơn tặc quá hung hăng ngang ngược không chỉ ảnh hưởng danh dự của Thương Nguyệt thành cũng phá hỏng ích lợi thực tế.
Làm sơn tặc cơ bản bên dưới Trảm Trần, lão tổ Trảm Trần của Thương Nguyệt thành lười mất thời gian tìm tòi những sơn tặc này. Vì sơn tặc như cỏ dại tiêu diệt đám này sẽ mọc đám mới lên, luôn có người bí quá hoá liều muốn không làm mà hưởng
Vì vậy nhiệm vụ trừ cướp giao cho Thương Nguyệt quân, đôi khi sẽ được thương đội thuê hộ tống kiếm chút thu nhập thêm.
Tóm lại tham gia vào Thương Nguyệt quân sẽ được tài nguyên tu luyện cố định, lập quân công sẽ được tiên pháp, đôi khi có thu hoạch riêng. Trừ hơi nguy hiểm ra Thương Nguyệt quân không có khuyết điểm gì. Thêm nữa một đường tăng tiến có lẽ cuối cùng sẽ được vào Phó gia, nên ai cũng hăm hở muốn vào Thương Nguyệt quân.
Tốc độ tiến lên của hàng người rất chậm, qua mấy canh giờ mà Lăng Hàn và Nữ Hoàng chỉ lên được một nửa, vì hai người xếp hàng rất muộn nên luôn đứng ở cuối cùng, không ai xếp phía sau.
Chợt một người trẻ tuổi từ xa bay tới xông thẳng đến chỗ ghi nhanh. Thanh niên chen ngang, nhưng người ghi nhanh không xua đuổi, ngược lại khách sáo đăng ký cho thanh niên.
Nhiều người rất tức giận, có người nhảy cẫng lên.
- Dựa vào cái gì?
- Đúng rồi, chúng ta tuân theo quy định xếp hàng tại sao hắn có thể chen ngang?
- Không công bằng!
Có người tạt nước lạnh:
- Các ngươi không biết vị đó sao?
- Ai?
Người kia lắc đầu như nhìn tên ngốc:
- Đó là thiên kiêu trong thế hệ trẻ Đinh gia, Đinh Khiếu Trần! Thương Nguyệt quân này là của người ta, chen ngang có là gì?
Mọi người xẹp hơi.
Có người lẩm bẩm:
- Đây không phải của Đinh gia mà là Phó gia, dù Phó gia xuống dưới còn có Hắc Nguyệt giáo, có hai gia tộc lớn khác!
- Đinh Khiếu Trần là thiên tài có thiên phú võ đạo kinh người, nghe nói khi hắn ở Hằng Hà cảnh tu ra hơn sáu trăm vạn ngôi sao, hiện giờ thành tựu Thánh Vương, cùng đẳng cấp sao sánh bằng?
- Ài, ta vốn muốn giành chức đội trưởng giờ thì áp lực lớn nhiều, mười vị trí đã thiếu bớt một.
- Kỳ lạ, Đinh Khiếu Trần còn cần vào Thương Nguyệt quân kiếm quân công sao? Hắn muốn tài nguyên tu luyện nào mà không có?
- Ha ha, chắc muốn tới đây khoe khoang.
Có người ra vẻ cao sâu lắc ngón tay:
- Sai, sai rồi.
Thấy người xung quanh nhìn mình, cười đắc ý nói:
- Đó là bởi vì hôm nay có một người đến đây, Đinh Khiếu Trần tới là vì người đó.
Mọi người hỏi dồn:
- Ai vậy?
Người đó ra vẻ bí hiểm nói:
- Chờ chút nữa các ngươi sẽ biết.
Phía trước đột nhiên truyền đến oanh động.
Người phía sau lao nhao:
- Chuyện gì xảy ra?
Bọn họ không dám thả thần thức ra xem, nơi này có một vị cường giả Trảm Trần tọa trấn, ai dám thả thần thức xem xét trước mặt y?
Rất nhanh có người đằng trước báo cáo:
- Đinh Khiếu Trần là tư chất tam tinh!
Mọi người giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Trong Tiên Vực có cách đo thiên phú võ giả tức là năng lực chiến đấu vượt cấp, còn có tiềm lực trưởng thành vân vân, khác hẳn với Cổ giới. Bình thường tư chất nhất tinh đáng giá bồi dưỡng, nhị tinh là thiên tài, tam tinh là thiên tài trong thiên tài!
Không uổng là Vương giả trẻ trong Đinh gia, quá kinh người!
Có người run giọng hỏi:
- Đây là ba gia tộc lớn bồi dưỡng ra đệ tử sao?
- Trước đó có mấy nhân tài đỉnh cấp nhưng cũng chỉ tới tư chất nhị tinh.
- Đa số người chỉ có tư chất nhất tinh.
Mọi người lắc đầu, chênh lệch quá lớn, lớn tới nỗi làm bọn họ không ghen ghét nổi, chỉ có thể ngước nhìn.
Vèo!
Bóng một người từ xa bay tới, áo đỏ chói mắt, một thiếu nữ đẹp tựa nàng tiên, răng trắng mắt sáng da thịt nõn nà, tóc đen như mực hình thành đối lập rõ ràng, rất là động lòng người.
- Đó là Mạo Thư Ngọc, nữ nhi duy nhất của Mạo Đại, đại thống lĩnh Thương Nguyệt quân!
- Ui, đại thống lĩnh Mạo Đại? Đó là lão tổ Tam trảm!
- Mạo đại nhân là một truyền kỳ sống, năm xưa đơn độc đến Thương Nguyệt thành, không ai ngờ đại nhân trong vòng ba nguyên năm đã thành lão tổ Tam trảm.
- Ta hiểu rồi, Đinh Khiếu Trần đến vì Mạo Thư Ngọc!
- He he, Mạo đại nhân là lão tổ Trảm Trần duy nhất trong Thương Nguyệt thành không thuộc về ba gia tộc lớn, còn là Tam Trảm. Với thành tựu yêu nghiệt của đại nhân chắc chắn sẽ thành tựu Tứ Trảm đại viên mãn, khi đó rất có thể được Phó gia trực tiếp điều đi, bay lượn trời cao, tương lai tươi sáng.
- Nên ba gia tộc lớn đều muốn có quan hệ tốt với Mạo đại nhân, dù đại nhân luôn ở Thương Nguyệt thành, lão tổ Tam Trảm đã là cường giả đỉnh cao, đáng để không tiếc mọi giá tranh giành.
- Huống chi nữ nhi của Mạo đại nhân không kém cỏi gì, là cuộc mua bán bảo đảm nhất.
- Ài, nếu ta lấy được về thì tuyệt quá.
Mọi người bàn tán xôn xao. Thiếu nữ áo đỏ không dựa vào thân phận chen ngang như Đinh Khiếu Trần mà ngoan ngoãn xếp hàng, vừa lúc đứng sau Lăng Hàn, Nữ Hoàng.
Đinh Khiếu Trần từ phía trước đi xuống, biểu tình kiêu ngạo không thèm để ai vào mắt.
Nhưng khi Đinh Khiếu Trần đứng trước mặt Mạo Thư Ngọc liền mỉm cười nói:
- Thư Ngọc cần gì xếp hàng chung với đám tiện dân này, ta mang nàng lên trên đị.
- Đinh Khiếu Trần, ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của ta?
Mạo Thư Ngọc không lĩnh tình:
- Hoặc kêu ta là Mạo cô nương hoặc gọi ta là Mạo Thư Ngọc!
Đinh Khiếu Trần bị đâm, sắc mặt hơi lúng túng.
Đinh Khiếu Trần liếc mắt qua Lăng Hàn, Nữ Hoàng, giận chó đánh mèo vào hai người, quát:
- Các ngươi nhìn cái gì?
Tính cách Lăng Hàn không chịu thiệt, định cãi lại nhưng Mạo Thư Ngọc giơ tay ngăn:
- Ngươi dữ với người ta làm gì?
Ánh mắt Đinh Khiếu Trần âm trầm hung tợn trừng mắt Lăng Hàn, vì Nữ Hoàng là nữ nhân nên gã cười nhạt thầm nghĩ chờ lúc sàn lọc sẽ giết Lăng Hàn.
Đinh Khiếu Trần hừ mũi, nghênh ngang rời đi.