Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1791: Giao tiên dược ra




- Ư ô ư!

Tiểu Cốt lập tức co chân chạy ra ngoài, nó đào luôn đống đất dưới gốc Tiên Thiên Thông Linh Quả lên rồi chạy về bên cạnh Lăng Hàn, đưa tiên dược đến.

Mọi người thấy thế suýt la một tiếng ‘đồ ngốc’.

Đây chính là tiên dược!

Tiên dược!

Ngươi tặng tiên dược cho người? Cái này, ngươi ngốc hết thuốc chữa, không biết tiên dược quý giá? Hay là quá rộng rãi?

Nhà giàu mới nổi, chúng ta cũng làm bằng hữu đi.

Bàng Chân nhìn Lăng Hàn chằm chằm, đột nhiên nói:

- Đưa tiên dược đây!

Bàng Chân ra khỏi bí cảnh sẽ về Tiên Vực ngay bẩm báo cho đại lão trong gia tộc biết chuyện này, nhưng trước đó gã phải lấy được gốc tiên dược này đã.

Nếu chờ đại lão trong gia tộc vào Cổ giới thì dù Tiên Thiên Thông Linh Quả không bị Lăng Hàn ăn cũng không thể rơi vào tay gã, sẽ bị đại lão gia tộc lấy mất.

Có lẽ nhờ vào tiên dược này đột phá đến Thăng Nguyên cảnh thì sao?

Xếp hàng cũng không đến lượt gã.

Giờ thì khác, Bàng Chân chỉ cần lấy gốc tiên dược này sau đó diệt khẩu hết, ai biết gã chiếm tiên dược? Lùi một bước, dù Bàng Chân không diệt khẩu chỉ cần gã ăn tiên dược vào thì gia tộc chỉ có thể mặc nhận kết quả này, dốc hết sức bồi dưỡng gã.

Nên Bàng Chân trở mặt ngay.

Đại Hắc Cẩu nhảy ra góp vui:

- Đúng rồi, đưa đây, nó là của bổn tọa!

Lôi Hỏa Đại Đế không chậm chân:

- Đưa cho bổn tọa tốt hơn.

Một người một chó chen chân giảm mạnh hiệu quả uy hiếp của Bàng Chân, giống như trò đùa.

Bàng Chân hừ lạnh vươn tay ấn Đại Hắc Cẩu, Lôi Hỏa Đại Đế:

- Câm miệng cho ta!

Đại Hắc Cẩu, Lôi Hỏa Đại Đế vội nhảy vọt lên né tránh, chúng nó mới vào Trung Thánh, không đủ sức đấu lại một đỉnh Thánh Vương, đặc biệt khi Thánh Vương này nắm giữ quy tắc hai giới, sức chiến đấu càng mạnh.

Bàng Chân lại gầm lên, tấn công Lăng Hàn:

- Giao ra!

Đám cường giả Thanh Vũ Thánh Vương tấn công:

- Ngươi quá đáng!

Lúc trước bọn họ đứng chung trận tuyến với Lăng Hàn nên bây giờ vẫn nghiêng về phe hắn.

Bàng Chân cười khẩy nói:

- Một đám con kiến, tưởng có thể ngang hàng với ta sao?

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Bàng Chân liên tục đấm mấy cái đẩy lùi đám người Thanh Vũ Thánh Vương, một chọi chín vẫn chiếm hết ưu thế.

Không phải vì Bàng Chân có thiên phú yêu nghiệt hơn mà do gã nắm giữ đầy đủ quy tắc nên sức chiến đấu chiếm ưu thế.

Đám người Thanh Vũ Thánh Vương giật nảy mình. Tuy lúc trước Bàng Chân có đánh nhau nhưng không dốc hết sức, hóa ra thực lực của gã mạnh đến mức này.

Bàng Chân lại tiến lên một bước, Nữ Hoàng phong hoa tuyệt đại đứng chắn trước mặt gã, tư thái vô cùng kiêu ngạo bễ nghễ gã.

Nữ Hoàng phun ra một chữ:

- Biến!

Bàng Chân hừ mạnh, dù Nữ Hoàng đẹp tuyệt nhưng đã định trước không thể mang về Tiên Vực, chỉ có thể chơi qua đường tại đây. Nghĩ vậy Bàng Chân mất kiên nhẫn, gã lười dùng chiêu theo đuổi nữa, đây cũng là vì Lăng Hàn xuất hiện khiến gã biết mình không thể thành công câu mỹ nhân vào tay. Chiếm mỹ nhân này trước khi chưa đột phá Trảm Trần thì có thể thoải mái hưởng thụ, sau khi thành tựu Trảm Trần vị thì Bàng Chân khó xuống Cổ giới. Thiếu tinh hoa thần tính bất tử không biết mất bao lâu làm gã giảm thọ nguyên, từ nay vô duyên với vĩnh sinh.

Bàng Chân lạnh lùng nói, ngữ điệu tràn đầy tự tin:

- Loạn Tinh, nàng không đánh lại ta, tránh qua một bên.

Nữ Hoàng tấn công:

- Muốn chết!

Chín phân thân đều hiện, các loại tiên pháp đánh ra, ghê gớm hơn đại thần thông Bất Động Minh Vương Kim Thân nhiều. Lăng Hàn chỉ có bốn cánh tay, Nữ Hoàng thì thêm chín phân thân và giống chủ thân y như đúc.

Công pháp Tiên Vương không ghê gớm được sao?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Các loại tiên pháp đánh hướng Bàng Chân như sóng thần, nhấn chìm gã.

Bàng Chân vừa giật mình vì thực lực của Nữ Hoàng vừa không e ngại kịch chiến với nàng. Gã mới là trùm trong trùm Sáng Thế cảnh, gã không sợ một Trung Thánh nho nhỏ. Cộng thêm ưu thế cao hơn nàng hai tiểu cảnh giới, Bàng Chân chỉ hơi chiếm ưu thế.

Một vì Nữ Hoàng tu Tiên Vương pháp, sức chiến đấu vượt xa cùng đẳng cấp. Hai là Nữ Hoàng tu luyện Hằng Hà cảnh đến cực cảnh, một ngàn vạn ngôi sao, điều này tăng cao năng lực nghiền áp cùng đẳng cấp. Hai thứ cộng lại khiến Nữ Hoàng đấu với Bàng Chân không bị thua.

Vẻn vẹn không bị thua.

Nhưng điều này đã làm đám Thanh Vũ Thánh Vương trợn tròn mắt ốc bươu, lúc trước bọn họ biết Nữ Hoàng rất mạnh đủ sánh bằng bọn họ nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ vượt mặt mình.

Cũng đúng, bọn họ không đánh lại một kích của Bàng Chân nhưng Nữ Hoàng có thể đấu với gã mà chỉ hơi bị yếu thế, điều này chưa đủ nói rõ vấn đề sao?

Bàng Chân lạnh lùng nói:

- Nàng rất mạnh nhưng không đánh lại ta.

Vì Bàng Chân có ưu thế cao hơn hai tiểu cảnh giới.

Nữ Hoàng lười trả lời, tuy sức chiến đấu của nàng kém hơn chút nhưng đừng quên có thể tách ra công kích nhận được, tương đương với tăng cao sức chiến đấu một tinh.

Chưa chắc Nữ Hoàng thắng trận chiến này nhưng cũng không thua.

Lăng Hàn cười nói:

- Nương tử, để ta lên đi.

Chuyện đánh giết nên giao cho hắn, Nữ Hoàng đại nhân phụ trách ngạo kiều xinh đẹp như hoa là được.

Nữ Hoàng ngừng lại ngay, nàng quay đầu nhởn miệng cười với Lăng Hàn, tựa như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.

Lăng Hàn kiềm lòng không đậu tiến lên một bước ôm eo Nữ Hoàng, hôn môi son.

Nữ Hoàng nồng nhiệt đáp lại, tóc đen như thác rũ xuống.

Đại Hắc Cẩu lẩm bẩm:

- Khoe ân ái chết mới nhanh!

Lôi Hỏa Đại Đế hùa theo:

- Cẩu nam nữ!

Đại Hắc Cẩu nhảy cẫng lên cắn Lôi Hỏa Đại Đế:

- Gâu, ngươi dám mắng cẩu gia?

Mặt Bàng Chân xanh mét:

- Các ngươi đủ chưa?

Lăng Hàn phớt lờ Bàng Chân, tiếp tục hôn sâu kiều thê.

Bàng Chân hét to một tiếng:

- Đáng chết!

Bàng Chân nhảy vọt lên chộp hướng Lăng Hàn, gã muốn tiêu diệt nam nhân này.

Lăng Hàn không thèm ngẩng đầu lên, tùy ý chỉ một cái, trong phút chốc kiếm khí quét qua kinh diễm không trung.

Bàng Chân biến sắc mặt vội dốc hết sức phòng ngự.

Ong ong ong ong ong!

Trong cơ thể Bàng Chân tuôn ra từng luồng sáng vàng hình thành tấm thuẫn trước mặt, tấm thuẫn có một chữ ‘bàng’.

Bùm!

Kiếm khí đâm vào tấm thuẫn, thuẫn bị tước thành hai khúc. Kiếm khí không giảm uy thế tiếp tục chém, phập một tiếng ngực Bàng Chân phun máu, người bị đẩy lùi mười bảy trượng, hai chân kéo khe rãnh sâu dưới đất mới dừng lại.

Bàng Chân hộc ngụm máu, mặt trắng bệch sau đó đỏ rực:

- Phụt!

Bàng Chân hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, hoàn toàn không thể tin.

Chỉ là một Đại Thánh sao có thể nhẹ nhàng đánh bại gã? Thật là vô lý!