Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1761: Trở mặt




Lăng Hàn không lộ ra việc Tiên Vực cảnh cáo, đỡ khỏi phải bị đám người này hỏi mãi:

- Chỉ còn lại một con đường, đó là sau khi ta trở thành Đại Thánh mở ra cánh cửa Tiên Vực, mang theo vài người cùng vào Tiên Vực.

Đám Thánh Vương xôn xao, không thể dung hợp hai giới?

Tuy bọn họ thất vọng nhưng không quá nhiều, vì còn có đường lui là cùng Lăng Hàn vào Tiên Vực. Tóm lại trong bọn họ ít ai có lòng dạ tế thế thiên hạ, mang theo tộc nhân của mình vào Tiên Vực đã tốt lắm rồi.

Lăng Hàn liếc bọn họ:

- Nhưng ta không có nghĩa vụ giúp không các ngươi, muốn vào Tiên Vực thì hãy mua vé vào cửa, nếu ta vừa lòng sẽ mang các ngươi đi Tiên Vực.

Nghe câu này nhiều Thánh Vương tức giận.

Bọn họ là thân phận gì? Lúc trước hạ mình luận giao ngang hàng với Lăng Hàn đã là cho hắn mặt mũi lớn lắm rồi, giờ còn muốn bọn họ mua vé vào cửa? Cho ngươi mặt mũi liền đạp cái mũi lên mặt phải không?

Thái Cổ Thánh Vương trách móc:

- Lăng Hàn, ngươi quá đáng!

Có tiếng mắng:

- Quá đáng cái đầu ngươi!

Đại Hắc Cẩu đi bằng hai chân, lắc mông, quần lót sắt mài bóng loáng lóe sáng, rất là chói mùa mắt.

Đại Hắc Cẩu không hề thấy nhục, vênh váo đến gần chỉ vào các Thánh Vương:

- Nghe lời tiểu đệ của cẩu gia nói không? Giao đồ tốt ra, không thì đừng ai mơ vào Tiên Vực! Các ngươi là nhi tử hay tôn tử của cẩu gia? Gọi một tiếng đã muốn cẩu gia mang các ngươi vào Tiên Vực? Không có cửa!

Các Thánh nổi khùng. Thái Cổ Thánh Vương nóng tính nhất liền lao vào đánh Đại Hắc Cẩu.

- Cứu mạng!

Đại Hắc Cẩu co giò chạy ra sau lưng Lăng Hàn, vươn móng vuốt chó chỉ hướng Thái Cổ Thánh Vương:

- Ngươi có gan thì đơn độc đấu ba trăm hiệp với tiểu đệ của cẩu gia, thiếu một hiệp thì ngươi là tôn tử của cẩu gia!

Thái Cổ Thánh Vương tức giận tóc đen bay lên, vỗ chưởng chộp Đại Hắc Cẩu, mục tiêu rõ ràng không nhằm vào Lăng Hàn.

Bùm!

Lăng Hàn đấm vào bàn tay to của Thái Cổ Thánh Vương, hóa giải đòn công kích.

Ánh mắt Thái Cổ Thánh Vương lạnh băng hỏi:

- Tiểu bối, ngươi làm vậy là sao?

Thái Cổ Thánh Vương vốn đã bất mãn việc mình giao lưu qua lại với một tiểu bối, giờ tiểu bối này còn làm trò, khiến gã rất tức giận.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Trong mười sáu con chó già đánh lén ta có mặt ngươi phải không?

Đại Hắc Cẩu liền trở mặt táp mông Lăng Hàn:

- Gâu, không được ô nhục cẩu gia!

Nữ Hoàng tát bay Đại Hắc Cẩu, làm nó choáng váng mặt mày.

Thái Cổ Thánh Vương biến sắc mặt, cố chống chế:

- Tiểu bối, ngươi đang nói bậy cái gì?

Lăng Hàn liếc mắt các Thánh:

- Con người của ta thật ra rất dễ nói chuyện, nghĩ tình tất cả cùng là đồng đạo Cổ giới, ta không ngại mang các ngươi cùng vào Tiên Vực. Nhưng các ngươi thì... ha ha, có một số kẻ đúng là khốn kiếp, muốn cướp cơ duyên của ta. Ta không ngốc như thế, vừa bị người bán vừa đếm tiền giúp! Thánh Vương đã đánh lén ta phải cho ta một lời giải thì, không thì... đừng trách ta đại khai sát giới, huyết đồ cấm địa!

Đây rõ ràng là uy hiếp!

Các Thánh Vương nhìn nhau, một số người hiểu ra. Hèn gì Lăng Hàn mất tích nhiều năm. Vài người khác mặt nhăn nhó, năm xưa không một kích oanh giết Lăng Hàn để lại tai họa lớn cho bây giờ.

Không ai hé răng, nhiều Thánh Vương năm xưa tham gia cuộc ám sát ôm lòng may mắn. Lúc trước bọn họ thay đổi mặt mũi, Lăng Hàn sẽ không nhận ra bọn họ.

Thái Cổ Thánh Vương cười khẩy nói:

- Tiểu bối, ngươi đã không có vũ khí bí mật đồ Thánh Vương còn dám kiêu ngạo?

Thái Cổ Thánh Vương không nhịn được tấn công, gã biết đã bị Lăng Hàn nhìn thấu hơi thở nên dứt khoát không thèm che giấu nữa.

Đại Hắc Cẩu nhảy cẫng lên:

- Hàn tiểu tử, làm thịt hắn, đừng nể mặt bổn tọa!

Thái Cổ Thánh Vương trừng mắt Đại Hắc Cẩu, đầy sát khí quát:

- Chó hoang, hôm nay bổn tọa phải giết ngươi!

Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng:

- Uy phong quá!

Thái Cổ Thánh Vương cười khẩy nói:

- Vậy thì bổn tọa giết con chó hoang trước rôì ép ra tất cả bí mật trên người của ngươi.

- Dừng tay!

Thanh Vũ Thánh Vương lập tức đứng ra ngăn cản:

- Lăng Hàn đúng là không có nghĩa vụ mang chúng ta vào Tiên Vực, đây là cánh cửa đi hướng vĩnh sinh. Ân tình như vậy nặng hơn núi cao, trả bất cứ cái giá nào cũng đáng.

Một Thánh Vương khác lên tiếng ngăn Thanh Vũ Thánh Vương lại, không cho cơ hội giúp đỡ:

- Thanh Vũ huynh cần gì thân thiện vậy, nào, chúng ta lâu rồi không luận bàn, chơi vài chiêu đi!

Ong ong ong ong ong!

Ngân hà hiện ra, Thái Cổ Thánh Vương tiến vào tư thái chiến đấu mạnh nhất, đại đạo hóa thành sông dài cuồn cuộn trên người gã, như thể gã là thiên địa.

Thái Cổ Thánh Vương vỗ chưởng cùng đánh vào Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu.

Một kích kia nhìn như chủ yếu tấn công Đại Hắc Cẩu, Lăng Hàn chỉ là phụ, nhưng thật ra sức sát thương ngang nhau. Thái Cổ Thánh Vương không ngại đánh chết Lăng Hàn rồi sưu hồn ngay, chiếm tất cả bí mật của đối phương.

Lăng Hàn di chuyển nhanh, hóa thành tia chớp lao tới trước mặt Thái Cổ Thánh Vương, trong khi toàn bộ Thánh Vương không chút cảnh giác hay đề phòng. Lăng Hàn đánh một đấm có Cửu Thiên Hỏa rực cháy trên nắm tay.

Phập!

Thái Cổ Thánh Vương phòng ngự như thép gỉ, nắm tay của Lăng Hàn không đấm trúng mặt gã thì lửa đã cháy hừng hực đốt thần hồn của gã.

Một Thánh Vương không biết tu luyện bao nhiêu năm mới có đạo quả như hôm nay, thế nhưng chết thật thảm, bị nắm đấm đánh nát đầu không chút tôn nghiêm.

Lăng Hàn rút nắm tay về, lửa cháy hừng hực khiến nắm tay hắn sạch sẽ không dính chút vết máu.

Cái gì? Cái gì!? Cái gì???

Một Thánh Vương ngay mặt đối kháng bị một đấm tuyệt sát!

Đám Thánh giật mình không tin được, khí lạnh dâng lên trong cơ thể. Lực lượng, hơi thở của Lăng Hàn rất bình thường nhưng tại sao có thể một đấm oanh giết Thánh Vương?

Đám Thánh Vương châu đầu ghé tai xì xầm:

- Đáng sợ nhất là tốc độ của hắn nhanh vượt qua đẳng cấp Thánh Vương, tựa như thiên kiếp giáng lâm cũng siêu mau như vậy, khiến Thái Cổ không có chút đề phòng bị trúng một đấm.

- Hơn nữa đoàn lửa trên tay của hắn vô cùng đáng sợ, phá mở phòng ngự của Thái Cổ cho kích trí mạng.

- Cực nhanh cộng thêm lực công kích khủng bố như vậy, dù cảnh giới không cao thì sao? Ai đỡ nổi?

- Đánh với hắn phải luôn giữ trạng thái hết sức phòng ngự mới ngăn nổi.

- Đúng vậy!

Trừ số ít đỉnh Thánh Vương ra những người khác thầm lo sợ, đối diện cực nhanh của Lăng Hàn ai sơ sẩy một cái sẽ bị trúng chiêu, Thái Cổ Thánh Vương là vết xe đổ, chưa phát huy thực lực đã bị oanh giết.