- Ta đã rất tốt, bằng không một khối Chân Nguyên Thạch cũng sẽ không phân ngươi! Mau mau nắm lấy, cút cho ta!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Rất lâu không nghĩ đánh người như thế, chúc mừng ngươi, để ta lại có kích động bạo lực.
- Ha ha, ngươi còn muốn động thủ?
Thi Cương Dương lắc đầu, người trẻ tuổi cũng thật là khí thịnh, cũng không nhìn một chút mình có bao nhiêu cân lượng. Ra tay? Đó là tự rước lấy nhục, vừa vặn cho hắn biết một hồi, cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Hắn kỳ thực có chút đố kị, mình tu luyện mấy chục triệu năm mới bước vào Hằng Hà Cảnh, nhưng Lăng Hàn? Tinh lực dồi dào như một lò lớn, hiển nhiên trẻ tuổi đến không được.
Đối phương có thể so với mình sống thêm hơn một trăm triệu năm!
Lăng Hàn vẩy vẩy nắm đấm:
- Ngươi còn chưa xứng để ta động thủ, chỉ là đơn thuần đánh người mà thôi!
- Nho nhỏ tiểu cực vị... a!
Thi Cương Dương vừa định tỏ vẻ khinh thường, Lăng Hàn đã ra tay, một bàn tay lớn vồ tới, Tinh Thần hiện lên, trong Ngân Hà óng ánh khắp nơi, tuy chỉ có hơn tám mươi ngôi sao, nhưng mỗi một cái so với Tinh Thần bình thường thì lớn hơn trăm lần.
Hắn lập tức cảm ứng được áp lực đáng sợ kéo tới, kình phong xẹt qua, để làn da của hắn mơ hồ đau rát.
Kình địch, không thể khinh thường!
Hắn hét lớn một tiếng, cũng có Tinh Hà hiện lên, tô điểm chí ít bảy trăm ngôi sao, mang ý nghĩa tu vi của hắn đạt đến trung cực vị hậu kỳ, so với Lăng Hàn cao hơn Tứ Tinh.
- Muốn chết!
Hắn phản kích, giơ tay chộp tới yết hầu của Lăng Hàn, hắn muốn lấy phương thức làm nhục bắt Lăng Hàn, lưu cho đối phương một hồi ức vĩnh viễn khó quên.
Oanh, bàn tay lớn của Lăng Hàn chộp tới, dễ dàng liền đánh nát công kích của Thi Cương Dương, hiện tại hắn ngay cả Hằng Hà Cảnh đại viên mãn cũng có thể chống đỡ, trung cực vị lại làm sao có khả năng là đối thủ của hắn?
- Cái gì!
Thi Cương Dương kinh ngạc thốt lên, suýt chút nữa sợ vãi tè.
Chỉ là tiểu cực vị mà thôi, làm sao có khả năng mạnh như thế?
Lăng Hàn nắm chặt tay lại, đã nắm cái cổ của Thi Cương Dương, nguyên lực xung kích, toàn thân Thi Cương Dương nhất thời tê dại, căn bản nhúc nhích không được một ngón tay.
Hắn thật bị kinh ngạc sững sờ, chỉ biết nhìn Lăng Hàn, con ngươi cũng muốn lồi ra.
- Há mồm!
Lăng Hàn lạnh lùng nói.
Thi Cương Dương miễn cưỡng lắc đầu, ngậm miệng chặt chẽ, cái này ngẫm lại cũng không thể có chuyện tốt gì a.
Lăng Hàn nắm vào trong hư không một cái, hút không gian giới chỉ rơi trên mặt đất tới, thần thức quét qua, nhất thời có một đống lớn Chân Nguyên Thạch rơi ra, xếp thành núi nhỏ. Hắn cầm lấy một khối, nhét vào trong miệng Thi Cương Dương.
- Ngươi, ngươi làm gì thế!
Thi Cương Dương vừa kinh vừa sợ, vội vã lấy thần thức truyền niệm.
- Há mồm!
Lăng Hàn một cái tát quất tới, đánh cho hàm răng của Thi Cương Dương buông lỏng, miệng tự nhiên mở ra, lập tức nhét vào một khối Chân Nguyên Thạch, chống đến miệng hắn biến hình.
Lăng Hàn lại cầm lấy một khối Chân Nguyên Thạch nhét vào, Thi Cương Dương không khỏi tứ chi co rúm, con ngươi cũng muốn lồi ra.
Khó chịu a.
Hắn là Hằng Hà Cảnh, một đòn toàn lực, ngay cả Chân Nguyên Thạch cứng rắn cũng có thể dễ dàng đánh nát. Nhưng hắn lại không tu thể phách, hiện tại nguyên lực bị áp chế, không cách nào hình thành tấm chắn, thể phách sao có thể so với Chân Nguyên Thạch?
Bị nhét vào hai khối Chân Nguyên Thạch, yết hầu lập tức tổn thương, trong miệng phun ra huyết, chỉ cảm thấy đau đến tận xương.
Lăng Hàn không chút lưu tình, nhét vào khối Chân Nguyên Thạch thứ ba.
Cho dù tu vi bị phong bế, Hằng Hà Cảnh dù sao cũng là Hằng Hà Cảnh, nào có dễ dàng chết như thế?
- Ngươi thật quá mức rồi, Thi gia ta, không, Bảo Lâm Các ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thi Cương Dương còn mạnh miệng, lấy thần thức kêu gào.
- Ồ, còn có chút cốt khí a.
Lăng Hàn cười nói, lại cầm qua một khối Chân Nguyên Thạch nhét vào trong miệng Thi Cương Dương.
- Ngươi không phải trâu bò hò hét, dùng mười vạn Chân Nguyên Thạch muốn tống cổ ta sao!
- Ha ha, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi dùng mười vạn Chân Nguyên Thạch đập ta, ta liền đưa toàn bộ mười vạn Chân Nguyên Thạch này cho ngươi, nhìn cái bụng của ngươi có có thể chống đỡ bao nhiêu!
Thi Cương Dương vừa nghe, không khỏi rõ ràng.
Ăn đi mười vạn Chân Nguyên Thạch này, hắn có thể căng nứt cái bụng hay không?
Hẳn là sẽ không, coi như không tu luyện thể phách, thân thể của Hằng Hà Cảnh cũng rất mạnh, rất khó khăn bị căng nứt, nhưng Chân Nguyên Thạch cũng cực kỳ kiên cố, căn bản không phải thân thể có thể “tiêu hóa”, vậy ăn vào sẽ ra sao.
Vừa nghĩ tới những bộ vị khác của mình đều rất bình thường, chỉ có cái bụng còn lớn hơn núi nhỏ, dáng dấp kia xẹt qua đầu óc, liền để hắn cả người phát lạnh.
Hắn không hiểu, mình so với Lăng Hàn cao hơn một cảnh giới nhỏ, coi như Lăng Hàn là thiên tài Tứ Tinh, vậy mọi người cũng chỉ đánh hoà nhau, hắn làm sao dễ dàng bị trấn áp như vậy?
- A!
Hắn lắc đầu liên tục, lại bị nhét vào một khối Chân Nguyên Thạch, cái bụng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tăng một đoạn.
Lăng Hàn mỉm cười, nhưng ở Thi Cương Dương xem ra, cái này cùng ma quỷ không khác nhau gì cả.
- Ngươi không sợ Bảo Lâm Các ta trả thù sao?
Thi Cương Dương oán hận nói.
Đùng!
Lăng Hàn quất tới một bạt tai:
- Ngươi có phải là ăn đá ăn choáng váng không, nếu như ta sợ, còn sẽ xuất thủ? Quả nhiên, dám hắc đồ vật của ta, trí thông minh của ngươi có vấn đề nghiêm trọng a.
Thi Cương Dương thật muốn khóc, làm sao liền chọc một sát tinh như thế, không chỉ thực lực mạnh đến khủng bố, hơn nữa là tên thô lỗ, căn bản không kiêng dè gì, ngay cả Bảo Lâm Các cũng không có để ở trong mắt.
- Ta trả lại cho ngươi!
Hắn vội vàng kêu lên, thật sợ Lăng Hàn làm thịt mình.
- Không vội.
Lăng Hàn lắc lắc đầu.
- Ngược lại ngươi cũng chạy không được, chúng ta vui đùa một chút a.
Chơi muội muội ngươi a!
Thi Cương Dương ở trong lòng kêu lên, ta không chịu được a.
Lăng Hàn trừng mắt lên:
- Có phải ngươi ở trong lòng mắng ta không?
- A!
Thi Cương Dương vội vàng lắc đầu, nhưng trong miệng lại bị nhét vào một khối Chân Nguyên Thạch, khó chịu đến bốn chân đạp loạn.
- Làm người phải minh bạch rõ ràng, lén lút mắng người là thói quen xấu.
Lăng Hàn một bộ tận tình khuyên nhủ.
Thi Cương Dương muốn chửi má nó, trong lòng ta mắng hai tiếng liền bị ngươi chỉnh thành như vậy, nếu như mắng ra tiếng còn cao đến đâu? Nhưng hắn cũng chỉ dám ở trong lòng oán giận một hồi, lại nơi nào dám nói ra.