Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1149: Khen thưởng




Cũng còn tốt, mấy lần hắn độ thiên kiếp đều tự phế, đánh nát Thần cốt, thống khổ như thế đã có chút quen thuộc, nếu không thật sự có khả năng đau ngất đi.

Hắn lại thiêu đốt một giọt Bất Diệt Chân Dịch, nhưng liên tục sử dụng, ngay cả hiệu quả của Bất Diệt Chân Dịch cũng giảm mạnh, chỉ để hắn có thể kéo dài hơi tàn.

Tám bước, năm bước, ba bước.

Lăng Hàn hét dài một tiếng, xông ra ngoài.

Vù!

Phía trước đột nhiên tối sầm lại, đã biến thành bóng tối vô tận.

Lăng Hàn nằm trên mặt đất, lại phát hiện tượng đá bốn phía hoàn toàn biến mất, hai bên cũng không có những người khác, tựa hồ, sau khi hắn nhảy bước cuối cùng, đã tiến vào một không gian khác.

Oành!

Một tấm bia đá xuất hiện, giống như bạch ngọc, còn đang phát ra ánh sáng dìu dịu.

Trên bia đá có chữ viết.

Lăng Hàn cũng không có xem, mà trước tiên khôi phục thương thế.

Miễn cưỡng khôi phục mấy phần lực chiến đấu, hắn lại ngẩng đầu, nhìn về phía bia đá.

- Lúc tuổi còn trẻ, một mình giết vào Khôi Lỗi Tông, diệt hết trăm vạn khôi lỗi, thành đệ nhất trong lịch sử. Nay lập lại trận này, để cho người hậu thế nhớ tới thành tích của ta, người đến sau, tuy ngươi xông qua trận này, nhưng phải biết, ta đã hạ lực chiến đấu của thạch trận thấp xuống rất nhiều!

- Có điều, ngươi có thể xông qua, miễn cưỡng cũng coi như không tệ, có mấy phần phong thái của ta năm đó, ta liền cho ngươi một ít ban thưởng, ngươi ghi nhớ trong lòng, ca ngợi ta cao thượng và vĩ đại!

Chữ không nhiều, Lăng Hàn nhìn rất nhanh, khóe miệng của hắn không khỏi co giật, chỉ cảm thấy người lập bi này thực tự yêu mình.

- Phải biết, hiện tại ta vẫn là Đại cực vị, chờ đạt đến Đại viên mãn, cũng không cần đỉnh cao, Thần cốt nhảy vào Thần Thiết cấp năm, thạch trận này mạnh mẽ gấp mười lần thì đã làm sao?

- Quên đi, tính toán cùng một người đã chết đi không biết bao lâu lại có ý gì?

Lăng Hàn lắc lắc đầu, hắn nhìn về phía trên của tấm bia đá, chỗ đó có đồ vật mà đối phương lưu lại.

- Cũng không biết gia hỏa tự yêu mình này tên gì.

Lăng Hàn phát hiện bốn đồ vật ở trên bia đá, ba lá bùa với một quả cầu kim loại màu đen.

- Kim Cương Phù, Sư Tử Phù, Tật Vân Phù, quả cầu này là cái quỷ gì?

Cũng còn tốt, phía trái của bia đá còn có chút chữ, nói rõ công dụng của bốn đồ vật này.

- Kim Cương Phù, gia trì ở trên người, có thể tăng lực phòng ngự lên tới Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh cao! Tê, cái này không tệ, số lần sử dụng là từ một đến mười lần, lấy thời gian mỗi lần sử dụng dài ngắn mà định.

Lăng Hàn cầm lấy Kim Cương Phù, phía trên vẽ phù hiệu quái lạ, toả ra khí tức cổ xưa, dày nặng.

- Thự sự không giả?

Lăng Hàn áng chừng lá bùa.

- Nếu thật như vậy, vậy ta đối đầu Nhật Nguyệt Cảnh cũng không sợ. Nhưng vạn nhất vị lão tiền bối này nói đùa, vậy ta rất có khả năng bị đùa chết!

Đây cũng không phải không thể, nhìn bia đá nhắn lại liền biết, vị này cực kỳ tự kỷ, có chút không bình thường a.

- Sư Tử Phù, sau khi gia trì, lực lượng có thể đạt tới Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh cao, tương tự có thể sử dụng từ một đến mười lần.

- Tật Vân Phù, tốc độ có thể tăng lên tới Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh cao, vẫn có thể dùng từ một đến mười lần.

- Chà chà, thứ tốt, thực sự là thứ tốt!

Lăng Hàn cầm lấy quả cầu kim loại màu đen, lẩm bẩm nói:

- Thứ này là một khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh? Thực sự là rất khó tưởng tượng.

Hắn thấy bia đá, sau đó nhấn mấy lần, ném về mặt đất.

Quả cầu kim loại lập tức biến hóa, không ngừng bành trướng, mà hình thể cũng biến hóa, từ trong hình cầu đưa tay chân ra, biến thành một người kim loại.

- Hừm, là thật hay giả, chỉ cần để Tu La Ma Đế đi vào làm chủ, thí nghiệm liền biết.

Lăng Hàn thu hồi khôi lỗi, trong này cũng không có đặt Chân Nguyên Thạch, bởi vậy chỉ có thể biến hóa đơn giản, mà không có uy năng chân chính.

Khi hắn thu hồi khôi lỗi, trước mắt nhất thời sáng ngời, hắn xuất hiện ở ngoài thạch trận, hai bên là đoàn người đang chạy tới, tựa hồ ai cũng không có ý thức được hắn đã từng biến mất một quãng thời gian.

Khoảng thời gian này tuy không dài, nhưng cũng có mấy cái hô hấp, lại không có một người cảm giác được?

Thủ đoạn của đại năng thực sự là kinh người.

- Lăng Hàn!

- Sư phụ!

Thủy Nhạn Ngọc cùng Đinh Bình đều chạy tới, trên mặt không che giấu khâm phục chút nào.

Thực sự là quá khó khăn, ngay cả đám người Hạ Vô Khuyết cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng Lăng Hàn mới Đại cực vị lại có thể hoàn thành, chỉ cần so sánh liền có thể nhìn ra thành tựu này kinh người cỡ nào.

- Chúc mừng Lăng huynh!

Ba người Thiệu Tư Tư đi tới.

Hạ Vô Khuyết hừ lạnh một tiếng, hắn hơi do dự, liền dẫn đám người Trưởng Tôn nghênh ngang rời đi.

Hắn muốn giết Lăng Hàn, nhưng tình huống hiện tại tựa hồ khó có thể làm được, trước tiên không nói lực phòng ngự của Lăng Hàn biến thái, đám người Thiệu Tư Tư chắc chắn sẽ không cho phép. Bởi vậy, hắn lựa chọn rời đi, mắt không gặp tâm không phiền.

Có mấy người muốn tới giao lưu với Lăng Hàn, thế nhưng có ba người Thiệu Tư Tư ở đây, khí tràng của bọn họ quá mạnh mẽ, kinh sợ đến tất cả mọi người nói không ra lời, rất nhanh đều rời đi.

Ba người Thiệu Tư Tư có ý kết giao Lăng Hàn, nên xếp tư thái rất thấp, nhưng nơi này không phải địa phương nói chuyện, bởi vậy bốn người ước định, chờ sau này tiến vào Lẫm Thiên Tông sẽ hảo hảo tâm sự.

Đoàn người tản đi, mọi người đều có chút thất vọng, bởi vì bọn họ "tận mắt" nhìn thấy Lăng Hàn từ trong thạch trận đi ra, nhưng không có được tưởng thưởng gì.

Khổ cực như vậy, nhưng chẳng đạt được gì, tự nhiên khiến người ta thất vọng.

Chờ đoàn người tiêu tan, Lăng Hàn ném ra quả cầu kim loại nói:

- Tiểu Đế, ngươi làm chủ khôi lỗi này thử xem.

Hắn đã bỏ Chân Nguyên Thạch vào.

Tu La Ma Đế làm theo, oành, khôi lỗi hình người này lập tức giậm chân một cái, tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ.

- Chủ… chủ nhân, đây là khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh!

Hắn run giọng nói, sắp ngất rồi.

Trước tổn thất hai khôi lỗi chuẩn Nhật Nguyệt Cảnh, hắn liền đau lòng muốn chết, nắm giữ lực lượng to lớn lại mất đi, ai có thể thích ứng chứ? Không nghĩ tới mới qua mấy tháng, chủ nhân liền làm ra một bộ khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh chân chính.

Quá ngưu bức!

- Thử một chút xem, đạt đến cấp bậc gì?

Lăng Hàn hỏi.

Tu La Ma Đế động mấy lần, sau đó nói:

- Bẩm chủ nhân, hẳn là Nhật Nguyệt Cảnh Trung cực vị.

- Mới Trung cực vị!

Lăng Hàn có chút bất mãn, nhưng dù sao cũng là của người ta cho, yêu cầu không thể quá cao có đúng hay không? Hắn gật gù nói:

- Con khôi lỗi này liền giao cho ngươi sử dụng.

---------------