Thần Cupid Học Yêu

Chương 2: Sắc đẹp của psyche




Psyche không những xinh đẹp mà còn rất thông minh, koong như hai người chị gái của nàng, những cô nàng chẳng nghĩ đến điều gì khác ngoài việc ăn diện. Psyche hay suy nghĩ về những điều quan trọng , chẳng hạn như : Ta là ai? Ý nghĩa của cuộc sống của ta là gì? Mỗi sáng khi nhìn vào gương, nàng lại tự hỏi: "Sức đẹp là gì? Những người khác nhìn thấy điều gì ở ta, mà họ cho rằng ta xinh đẹp?"

Nàng cứ chăm chăm vào ình của mình trong gương và cố gắng ngắm nhìn bản thân như cách những người khác vẫn nhìn nàng. Khong giống hai người chị gái, mái tóc Psyche đen huyền và bóng mượt bời vì mỗi đêm trước khi đi ngủ, nàng thường đứng trên bao lơn, chải ánh đêm vào tóc cho đến khi nó đen ánh lên. Như bao người, Mặt Trời cũng bị mê mẩn bởi sắc đẹp của nàng. Khi nàng ra ngoài, nếu chỉ đi dạo trong vườn thượng uyển Mặt Trời sẽ trải lên da nàng những tia sáng dịu dàng nhất cho tới khi da nàng có màu của cát.

Ngắm mình trong gương, nàng tự hỏi: "Liệu sắc đẹp của mình có phải nằm ở khuôn mặt hình trái tim, đôi mắt lớn và cặp môi đầy đặn hay không. Điều gì khiến một người được người ta thích thú ngắm nhìn, trong khi người khác thì không, còn một gương mặt khác nữa lại chẳng để lại ấn tượng gì cả?"

Cuối cùng, nàng sẽ thở dài và rời khỏi chiếc gương, những câu hỏi của nàng không có lời giải đáp. Nàng không hiểu được sắc đẹp là gì, nhưng nàng biết: là người xinh đẹp khiến nàng cô đơn . Những vương công tử đã tới cung điện cầu hôn Thormasia và Calla, chẳng bao lâu sau , cả hai người họ đều kết hôn và đến sống ở vương quốc bên cạnh.

Nhưng không có chàng trai trẻ tuổi nào đến với Psyche cả. Khi đức vua mở tiệc ở đại sảnh của hoàng cung, ngài thường xếp Psyche ngồi giữa những chàng quý tộc độc thân của các gia đình danh giá nhất, nhưng trước sắc đẹp của nàng, lưỡi của những chàng trai này nặng tựa núi cao. Trong khi với những cô gái trẻ khác, ngôn từ tuôn ra từ những cái lưỡi đó chẳng khác gì giai điệu từ cổ họng của những chú chim đang hót giữa mùa xuân.

Một hôm, Psyche hỏi phụ vương và mẫu hậu của mình: "Thứ gì khiến cho con xinh đẹp thế? Và sắc đẹp là gì ạ?"

Họ không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào, cũng như cái nhìn đau đáu trên gương mặt hay nỗi đau đớn trong giọng nói của con gái mình.

Đức vua cười gượng gạo, vẻ lo lắng. "Những câu hỏi đó phải dành cho nhà hiền triết của chúng ta. Ngày mai, ta sẽ đưa ông đến gặp con. Ông ta sẽ nói cho con biết về sắc đẹp nhiều hơn cả những gì con muốn biết."

"Không đâu, phụ vương. Con đang hỏi phụ vương và mẫu hậu mà"

Giờ đến lượt hoàng hậu nở nụ cười bối rối, lo âu: "Đừng bận tâm tới những câu hỏi không có câu trả lời đó. Con nên mừng vì mình không xấu xí."

Đức vua nhìn những giọt lệ tuôn rơi từ đôi mắt của Psyche và nhận ra là những câu trả lời của ông và hoàng hậu vẫn chưa làm con gái thỏa mãn.

"Có phải con muốn biết những người khác thấy gì khi họ nhìn con phải không?" Ông nói

Psyche gật đầu, vẻ biết ơn vì có lẽ vua cha đã hiểu nàng.

Nhà vua trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi cũng nói "Xưa kia, ở vùng núi có một loài lan rất hiếm và đẹp chưa từng thấy. Ông nội của cha từng đưa cha đến bãi đất có loài lan ấy, bởi vì con người ta không thể tìm thấy loài hoa lan đó ở nơi nào khác trên thế gian này. Lúc đó cha chỉ khoảng bảy tuổi, nhưng cha vãn nhớ chuyến đi ấy như thế nó mới xảy ra sáng nay thôi. Vài tháng sau vị thần đã giáng xuống những con bão tố kinh hoàng xuống Bờ Biển Xanh Vĩ Đại. Nước muối mặn từ biển tràn qua đất liền, hủy diệt cây cối và thực vật. Vào mùa xuân năm sau, ông nội và cha trở lại bãi đất ấy. Thánh thần ơi, cơn bão kia đã phủ đầy muối mặn lên mặt đất, khiến cho loài hoa lan ấy không thể nào mọc được. Thế nhưng , mỗi khi mùa xuân cha và đều quay trở lại nơi đó để tìm kiếm nó. Nó đã biến mất, nhưng hồi ức về vẻ đẹp của nó vãn còn được đọng lại trong tâm trí tra suốt bao năm qua. Cha không biết điều gì ở loài hoa lan đó khiến cho nó đẹp đén nhường ấy. Có thể màu sắc hay hình dáng của nó. Hay lẽ là sự kết hợp tạo ra điều còn tuyệt vời hơn hai thứ đó khi chúng đứng riêng rẽ. Cha chỉ có thể nói với con rằng , khi nhìn thấy loài hoa lan đó , cha đã rất sửng sốt , cha cảm thấy cuộc đời mình , dù lúc đó cha mới lên bảy, còn tuyệt vời hơn những điều mà cha đã biết và biết về sau này. Ký ức về loài lan đó vãn tiếp tục mở rộng hơn nữa cuộc sống của cha, vượt qua cả những giới hạn của thể xác và tinh thần". Nhà vua mỉm cười . "Sắc đẹp của con cũng như thế đấy, con gái yêu quý của cha ạ. Đó là một món quà dành cho tất cả những ai có dặc ân được thấy nó. Mọi người ngắm nhìn con và họ cảm thấy hạnh phúc hơn".

Nhưng Psyche không dễ dàng được nguôi ngoai như vậy. "Con nghĩ quả là tuyệt vời khi sắc đẹp của con là một món quà đối với những người khác, nhưng đó không phải là câu trả lời cho thắc mắc của con. Sắc đẹp có ỹ nghĩa gì đói với con chứ? Đó là điều con đang muốn được biết."

"Con đúng là một đứa vô ơn!" Mẫu hậu của nàng quở trách Mẫu hậu của nàng quở trách. "Mọi cô gái trong vương quốc này sẽ làm bất cứ điều gì để có đc sắc đẹp của con đấy.

"Con ước mong sẽ có ngày con có thể cho họ cái sắc đẹp này", Psyche buồn bã đáp lại. "Hãy để một người trogn só họ sống với cuộc sống cô độc này đi."

Thế rồi đức vua, hoàng hậu và nàng công chúa út cũng sa vào một sự im lặng chẳng dễ chịu gì.