Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 6: Bạn cùng phòng lai lịch bất phàm




Chương 6: Bạn cùng phòng lai lịch bất phàm

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Học viện đưa tin, các câu lạc bộ mở đợt tuyển thành viên mới.

Bách Quang Vũ theo đúng kế hoạch đến câu lạc bộ Nghiên Cứu Sự Kiện Khoa Học Phi Tự Nhiên đệ đơn đăng kí, câu lạc bộ này cái tên có chút khó đọc, nên các sinh viên đều ngầm hiểu gọi tắt là câu lạc bộ Linh Dị.

Bạn cùng phòng ký túc xá Quách Phạn nghe theo sắp xếp của Bách Quang Vũ, cũng đi theo đăng kí gia nhập tham gia đợt tuyển thành viên của câu lạc bộ Linh Dị.

Giang Thiếu Bạch hoàn toàn không có ý định sẽ tham gia vào câu lạc bộ, có điều cậu ta cũng muốn đến nơi tuyển sinh của các câu lạc bộ xem một chút. Có rất nhiều tân sinh viên tới đây đăng ký, câu lạc bộ được đông đảo tân sinh viên quan tâm nhất chính là câu lạc bộ Linh Dị, rất nhiều người hẳn là đều ôm suy nghĩ muoón gia nhập câu lạc bộ Linh Dị giống Bách Quang Vũ. Giang Thiếu Bạch sơ qua liền nhận thấy đến đăng ký chiêu sinh câu lạc bộ Linh Dị đại bộ phận đều là các nam sinh.

“Thiếu Bạch, không suy xét gia nhập câu lạc bộ sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú.”

Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch liếc mắt một cái: “Vậy cậu có hứng thú với thứ gì a?”

Giang Thiếu Bạch giơ mấy tờ rơi kiếm việc làm ra trước mặt Bách Quang Vũ, “Tìm việc làm thêm.”

Bách Quang Vũ có chút đồng cảm nói: “Vất vả như vậy a! Vừa mới khai giảng đã phải tìm việc làm thêm rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Vất vả vốn là điều thứ yếu, hiện tại chi phí dạy kèm hình như đã rẻ hơn phải không!”

Dạy kèm cho học sinh cao trung cũng chỉ được hai ba mươi đồng một giờ, còn đối với tiểu học mà nói, chính là chỉ như giá bắp cải thối, mới mười lăm đồng một giờ. Việc này mà làm không tốt, lộ phí đều không kiếm ra, muốn kiếm chút tiền thật không dễ dàng a!

Bách Quang Vũ gật đầu đáp: “Bởi vì hiện tại sinh viên nhiều quá mà.”

Giang Thiếu Bạch thở dài thầm nghĩ: Quả nhiên cạnh tranh vẫn là quá kịch liệt a! Đầu năm nay thiên sư không mấy ai ưa chuộng, sinh viên cũng nhan nhản đầy đường.

Bách Quang Vũ liếc mắt nhìn Giang Thiếu Bạch gặng hỏi: “Gia đình cậu không chu cấp tiền cho cậu sao?”

Giang Thiếu Bạch nằm ở trên giường, lười biếng nói: “Người nhà tôi nói, đem cá tới cho không bằng dạy cách bắt cá, muốn tôi tự mình kiếm ra tiền.” Bán tiên sư phụ keo kiệt chết đi được, còn nói, đã đem hết bản lĩnh của lão truyền hết cho cậu rồi, hắn không nên đòi hỏi quá nhiều.

Bách Quang Vũ có chút nghi hoặc: “Người nhà cậu đã dạy cho cậu bản lĩnh gì để kiếm tiền thế?”

Giang Thiếu Bạch xua tay, “Không nhắc tới thì hơn……”

Thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn như cậu ta, có mở quầy hàng dưới chân cầu vượt cũng không ai tin được a! Những người ngốc nghếch đó vẫn là càng tin những tên giả người mù hơn. Huống chi, bản lĩnh ăn quỷ của cậu cũng không tồi, còn xem tướng thì cũng bình thường thôi.

Giang Thiếu Bạch nằm ở trên giường nghĩ ngợi: Sư phụ thối không biết thế nào rồi, sẽ không chết đói đó chứ?

Đại học cũng không phải chốn thanh tịnh gì, khai giảng mấy ngày, Giang Thiếu Bạch tuy rằng không tìm được công việc thích hợp, nhưng đã biết hai người bạn cùng phòng lai lịch không hề tầm thường.

Trưởng phòng ký túc xá Bách Quang Vũ là phú nhị đại, thiếu gia của điện tử Hằng Dương, nếu kế thừa gia nghiệp, thì tài sản của cậu ta phải có tới mấy trăm triệu.

Phó phòng kí túc xá Quách Phạn hơi kém hơn một chút, cũng là sách nhị đại, cha mẹ Quách Phạn cũng không có công việc cố định, nhưng mà ông bà ấy ở cái đất thủ đô này có đến tám căn hộ, tiền cho thuê nhà lên đến mấy vạn tệ, với khoàn tiền đó hoàn toàn có thể chỉ ngồi ăn và chờ chết.

Tám căn hộ! Rất nhiều người phấn đấu cả đời, cùng lắm cũng chỉ có thể mua một cái toilet ở thu đô, tám căn hộ là khái niệm gì chứ, con số thiên văn đó! Đầu thai thật cũng là cái kỹ năng sống a!

Giá nhà ở trung tâm thủ đô chính là không dưới mười vạn.

Lý Vũ Hàm kém hơn chút nữa, nhưng mà điều kiện gia đình cũng coi như thuộc tầm trung.

So sánh với mấy người bạn cùng phòng, Giang Thiếu Bạch có chút thảm hại.

Giang Thiếu Bạch sau khi mang tiền đi đóng học phí trong người chỉ còn lại có hai ngàn tệ tiền tiết kiệm, số tiền này mà xài hết, cũng chỉ có thể cạp đất mà ăn.

Trong ký túc xá, để mà xếp hạng về gia sản và cả tuổi tác, Bách Quang Vũ chính là lão đại của phòng ký túc xá, Quách Phạn trở thành lão nhị, Lý Vũ Hàm là lão tam, Giang tiểu gia bất hạnh trở thành lão tứ nhỏ nhất.