Thần Cố

Chương 92: Gắng sức đánh một trận (Hai)




Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Kleist mới vừa bay lên không, đầu kia liền vang lên tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa. Được Thánh thủy thu nhỏ vết thương Taiya lảo đảo đứng lên, vẫy vẫy một bên cánh hùng hổ xông tới, ven đường cát bị tung lên vô số, làm mông lung tầm mắt của mọi người.

Trong nháy mắt, nó đã vọt tới trước mặt Xuân Thần.

Xuân Thần giết đỏ cả mắt rồi, cũng không như lúc bắt đầu sợ đầu sợ đuôi như vậy nữa, dây leo quanh phạm vi mười mấy thước vung vẩy, muốn quấn trụ lấy Taiya. Ngân long nhìn bạn lữ nhà mình bị treo ở giữa không trung bất tỉnh nhân sự từ lâu táo bạo đến không bình thường, cánh cùng móng vuốt đều lâm trận, mạnh mẽ dùng một thân man lực gỡ bỏ dây leo trói buộc, dùng miệng ngậm lấy Kleist, bỗng nhiên quay đầu, kéo hắn từ trên dây leo xuống.

Đầu Kleist đập phải hàm răng của một cái, chóng mặt mở mắt ra, đúng lúc thấy Phệ Hồn thú rơi xuống. Sau lưng nó, hai tên Thần Người Khổng Lồ đứng sóng vai, khí thế hung hăng xông tới.

Taiya há mồm, duỗi móng vuốt ra mò lại Kleist vừa bất tỉnh, cụp mắt ngóng nhìn hắn một cái, sau đó vứt ra ngoài về phía  vị trí Thần Thánh kỵ sĩ đoàn ở xa.

Tất cả xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không kịp phòng bị.

Nhóm Thần Thánh kỵ sĩ dồn dập bỏ đối thủ, lao tới, Linton cùng Oshinis đụng vào nhau, Daniel cùng Master ngại đối phương vướng bận, Thần Thánh kỵ sĩ đoàn vô cùng ăn ý vào thời khắc này luống cuống tay chân như là người mới vừa ra chiến trường. Cách đó không xa, Danco đáp xuống, Mckee trạm ở trên đầu Xích long, duỗi hai tay ra, muốn đi tiếp ứng. Thế nhưng tốc độ Kleist ngã xuống rất  nhanh, còn chưa chờ hắn chạy tới, người đã đến gần mặt đất.

Ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay gánh chịu hết thảy chờ đợi của nhóm Thần Thánh kỵ sĩ, đưa ra ngoài.

Ningya chỉ huy người đất tiếp nhận Kleist. Lực trùng kích cực lớn làm cho cánh tay người đất nứt ra mấy cái khe hở, lại cấp tốc khôi phục. Có thần muốn tới chiếm tiện nghi, đều bị Thần Thánh kỵ sĩ đoàn chặn lại.

“Làm rất tốt.”

Tiếng thần Thánh kỵ sĩ đoàn tán thưởng liên tiếp.

Ningya thấy Kleist không việc gì, thu hồi một nửa tâm thần, tiếp tục cùng Soso phối hợp, đuổi đánh theo hai Thần Người Khổng Lồ. Sau khi thử nghiệm uy lực của thần cách lên nhóm Thần Người Khổng Lồ cũng đã có kinh nghiệm, gặp phải tên lợi hại sẽ hai người một đội. Trước mắt cậu và Soso bao gồm một đôi Thần Người Khổng Lồ, Taiya, Kleist, Phệ Hồn thú cũng đối phó hai tên, còn lại một cái Thần Người Khổng Lồ bị Thần Thánh kỵ sĩ đoàn cùng Danco cuốn lấy, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời các thần khác.

Mới vừa chiếm cứ thượng phong dưới tình huống  Kleist kiệt sức, đã từ từ bị nhóm thần san bằng.

Kleist đứng ở trên vai người đất, nhìn về phía Taiya.

Taiya bị Thần Người Khổng Lồ nắm đuôi, xách ngược lên. Phệ Hồn thú ở sau lưng Thần Người Khổng Lồ giương nanh múa vuốt, không có lực uy hiếp, cực kỳ giống như kẻ dối trá xuất công không xuất lực. Mà Rhodes đứng cách Phệ Hồn thú không xa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, rất hiển nhiên, lực lượng tinh thần của hắn cũng đã tiêu hao đến cực hạn, đối với Phệ Hồn thú lực khống chế từng bước thấp xuống.

Kleist tay trái nắm lấy tay phải khẽ run, con ngươi trầm tĩnh nhìn Taiya bị Thần Người Khổng Lồ đạp ở dưới chân, thân thể bỗng nhiên loáng một cái, nhảy qua chặn ở giữa đường các thần, đem kiếm mạnh mẽ đâm vào phía sau lưng Thần Người Khổng Lồ, cổ tay hơi xoay một cái, quang minh đấu khí từ thân kiếm phát tán ra.

Thần Người Khổng Lồ ngơ ngác cúi đầu, quang minh đấu khí vậy mà từ trong cơ thể mình bạo đi ra.

Một Thần Người Khổng Lồ khác muốn nhào tới, lại đề phòng nhìn Kleist, tay nắm lấy Taiya hơi buông lỏng, Taiya rơi xuống, sau đó…

Biến thành hình người.

Cùng lúc đó, Danco cũng cùng Mckee đồng thời từ không trung rớt xuống.

Long biến thân đã hết giờ.

Kleist ánh mắt biến đổi, muốn vọt tới bên người Taiya, nhưng mới vừa ra sức một đòn đã tiêu tốn khí lực cuối cùng của hắn. Không chỉ là hắn, hắn nhìn nhân loại đấu khí càng ngày càng ảm đạm, nguyên tố gợn sóng cũng không sinh động như lúc trước nữa, hiển nhiên bắt đầu lực bất tòng tâm, mà thần lực của thần vẫn dồi dào như trước. Kleist uốn gối, chân sau quỳ xuống đất, trường kiếm cắm trụ, nhìn như vẫn ổn kì thực mơ hồ nhìn về phía Thần Người Khổng Lồ.

Thần Người Khổng Lồ nhất thời cũng lại bị doạ cho sợ rồi, đang do dự có tiến lên hay không, dây leo bỗng từ lòng đất chui ra, lật ngược Kleist.

Một cơn gió thổi qua, Tommy một tay mang theo Kleist, một tay mang theo Taiya, râu bạc phiêu phiêu chuyển đến bên cạnh chiến trường, ném người xuống đất: “Cân nặng của các cậu sao lại giảm đi nhiều như vậy.”

Taiya nhấc lên mí mắt, không nhịn được nhìn ông một cái, duỗi tay ra, đem Kleist rơi vào nửa hôn mê nhét vào ôm ấp.

Thần Dối Trá phất cờ hò reo: “Nhân loại chạy tới cuối rồi!” Sau đó rụt đầu trốn bên trong ốc xá bảo vệ thần, cùng với những thần khác đồng thời chặn lại một vòng Ma Pháp sư công kích.

Phương Hương Thần, Thần Bi Thương, Thần Khay Đan, Thần Nông, vân vân phần lớn thần chỉ đều chỉ có lực tự bảo vệ, ngược lại là Xuân Thần sau khi trải qua mấy hồi chiến đấu, bạo phát ra lực công kích trước đây chưa từng thấy, cùng bốn tên Thần Người Khổng Lồ còn dư lại đồng thời hướng nhân loại phát động tấn công.

Phía nam tiếng bước chân như sấm dậy.

Giây lát, đã thấy tối om om hai nhánh quân đoàn áp đến. Goblyde cùng Reginald xông lên trước, song song nhảy vào chiến trường, sĩ khí của nhân loại vì đó rung lên một cái.

Một tên Thần Người Khổng Lồ bị Soso thiêu đến loạng choà loạng choạng đá văng ra kỵ sĩ tấn công, một bên gào thét một bên ra sức mà nhấc lên một Ma Pháp sư, lảo đảo xông về phía trước, sau đó chờ lúc Goblyde cùng Reginald chờ tân tăng binh lực xé rách trước mặt!

Huyết hoa như nước mưa phun tung toé.

Mùi máu tanh lan tràn, ở khắp mọi nơi.

Mỗi người cũng đã giết đỏ cả mắt rồi.

Goblyde cùng Reginald vung kiếm lên, Thần Người Khổng Lồ lấy cánh tay ngăn quang minh đấu khí, sau lưng hỏa diễm cũng hơi yếu xuống.

Soso tinh thần lực rốt cuộc tiếp cận giới hạn, Tommy đưa tay ra, muốn tiếp nhận Thần khí từ trong tay của cậu, đã thấy Soso rút đi khuôn mặt ngây ngô đột nhiên biến thành kiên định lạ thường, đôi mắt xanh thẳm sắc bén xuyên qua hơn một nửa chiến trường, rơi vào phía sau lưng Thần Người Khổng Lồ.

Hỏa diễm hơi yếu bỗng nhiên hóa thành một mũi tên hỏa diễm, đâm xuyên qua ngực Thần Người Khổng Lồ, Ningya lúc này chỉ người đất từ chỗ đó lấy ra thần cách.

Lại một tên Thần Người Khổng Lồ ngửa mặt ngã xuống.

Còn có ba tên.

Đôi mắt của tất cả nhân loại nhìn phía chỉ tồn tại ba quái vật khổng lồ, cùng lùi tới các thần bên cạnh bọn họ.

Mà nhân loại… Kleist mới vừa lên cấp đến thánh giai ngã xuống, song long ngã xuống, Soso cũng ngã xuống, còn có đếm không hết kỵ sĩ, Ma Pháp sư, binh lính sớm ở tại thời điểm bọn hắn không chú ý liền ngã xuống…

Nhưng là, trên chiến trường còn đứng có nhiều người hơn.

Tommy nâng bát lên. Gió thổi bay tóc của ông, cũng thổi cho ông mơ mơ màng màng. Hỏa diễm bởi vì Soso kiệt sức mà ngừng lại lần thứ hai cháy hừng hực, vọt tới phía các thần.

Ốc xá bảo vệ thần dùng thần lực ngăn trở.

Thần Thánh kỵ sĩ đoàn từ những phương hướng khác tấn công.

Xuân Thần dùng dây leo ngăn trở.

Melina cùng Brandy thống lĩnh quân đoàn Ma Pháp sư tấn công.

Nhóm Thần Người Khổng Lồ chặn ở bên ngoài.

Mundra đỡ Rhodes đứng không vững, thống lĩnh vong linh quân đoàn tấn công.

Frank cùng Audis đứng ở trên xe đất, hướng các thần phát động tấn công.

Chiến đấu đã đến bước ngoặt khẩn yếu nhất, bất kể là thần hay là người, đều cắn chặt răng, lúc này ai lui chính là thua, ai tiến vào có thể thắng…

Hỏa diễm vốn bị cự tuyệt ở ngoài cửa đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện ở bên người các thần. Dây leo của Xuân Thần bị ngọn lửa quấn quanh, một đường đốt tới trên tay của nàng, tiếng thét chói tai của thần vang lên bốn phía, mới vừa còn cố nhược kim thang phòng ngự lập tức tan thành mây khói, các thần chạy tứ tán bốn phía.

Thắng lợi đến quá đột nhiên, ngay cả Tommy cũng không ứng phó kịp. Ngược lại Soso mới vừa còn mệt đến ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được đột nhiên kích động đứng lên, chỉ vào phía nam.

Một thanh niên tóc đỏ mặc áo ma pháp sư, đứng ở sau ba con ma thú, một cách hết sức chăm chú nhìn chiến trường.

Nhìn thấy cậu, Tommy cũng cười: “Cuối cùng cũng đến rồi.”

Đội hình của bọn họ tuy rằng đơn bạc, nhưng cũng rất dễ thấy, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của Soso và nhóm nhân loại, ngay cả các thần cũng nhìn lại.

Ba con ma thú Đạp báo tuyết, hoa da báo cùng hỏa báo lập tức cảnh giác dựng lông lên. Rừng Mộng Yểm cùng St Paders ở gần, tầm nhìn có chút hạn hẹp, đến Đông Côi Mạc mới biết cái gì là từng trải, ôi thần kỳ, còn một lần nhiều như vậy… Còn có chết đi. Mộng đại lục thật sự là cái thế giới thần kỳ, đương nhiên sinh ra nhân loại cũng thần kỳ theo.

Nhìn nhóm Thần Đại lực chết đi, chúng nó đến còn chưa kịp đối với thần sinh ra kính sợ, đã bị loài người tráng cử lây nhiễm.

Thì ra, thần cũng sẽ chết.

Vậy hay là ngoan ngoãn cùng nhân loại quậy tung nóc đi.

Thời điểm Dilin toàn tâm toàn ý dùng nguyên tố “phong” bao gồm cả nguyên tố “hỏa” phá vỡ ốc xá kết giới bảo vệ thần cũng không biết trong lúc mình chiến đấu, chúng nó đã tiến hành một phen suy nghĩ đấu tranh kịch liệt rồi. Cậu còn đang hết sức chuyên chú khống chế nguyên tố “hỏa”. Nguyên tố “hỏa” này cùng nguyên tố “hỏa” không giống, chính mình khống chế nguyên tố “phong” cũng không dám tới quá gần chúng nó, cho nên ở trên đường vận chuyển chẳng hề coi là thuận lợi, nhiều lần còn suýt chút nữa ngộ thương chiến hữu. Cũng may Tommy đối với cậu rất là tín nhiệm, dùng kinh nghiệm phong phú không ngừng trợ giúp cậu, phối hợp với cậu.

Xuân Thần bị lửa thiêu đến hai tay không còn tri giác, dũng cảm tại chiến trường bồi dưỡng lên chỉ kiên trì mấy ngày đã tan rã hết. Nàng nhìn các thần chật vật chạy thục mạng, đột nhiên đối với Ofi ở phía sau sinh ra tràn đầy cừu hận.

Nếu như không phải nàng, chính mình căn bản không phải ra chiến trường. Nếu như không phải nàng giảm bớt phần lớn các thần có sức chiến đấu cực cao, chính mình cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh trước mắt này.

Phương Hương Thần đã sợ đến hồn phi phách tán, kéo tay nàng nói: “Chúng ta trở về đi thôi.”

Tay Xuân Thần mặc dù không có tri giác, thế nhưng đôi mắt không có mù, nhìn tay Phương Hương Thần trắng nõn đặt ở trên tay cháy đen, lại nhìn Thần Người Khổng Lồ giết đỏ cả mắt rồi cách đó không xa, khóe miệng cong lên: “Được, chúng ta lui lại.”

Vẫn luôn đứng cách bọn họ không xa Thần Dối Trá nghe vậy lập tức chạy tới: “Ta bảo vệ các ngươi.”

Nói rất êm tai, thực ra là muốn được Xuân Thần bảo vệ đi.

Cái ý niệm này chuyển động trong đầu Phương Hương Thần, không có nói ra, dù sao bản thân nàng cũng nghĩ như vậy.

Phương Hương Thần cùng Thần Dối Trá không có công dụng gì, ngược lại là ốc xá bảo vệ thần gia nhập khiến thực lực bọn hắn tăng cường, lùi về sau cũng trôi chảy hơn. Một Thần Người Khổng Lồ chú ý tới con đường của bọn họ, giận tím mặt: “Các ngươi thế mà chạy trốn.” Lập tức bỏ lại đối thủ, lao tới.

Thần Dối Trá cùng Phương Hương Thần đều sợ đến cháng váng, hoàn toàn không nghĩ tới Thần Người Khổng Lồ vậy mà lại quay đầu đối phó với mình, muốn tìm kiếm Xuân Thần che chở, lại bị dây leo cuốn lấy, trực tiếp đẩy Thần Người Khổng Lồ đến trước mặt. Thần Người Khổng Lồ tàn bạo nhấc bọn họ lên, tay bóp cổ: “Các huynh đệ của ta đều chết hết, các ngươi còn muốn chạy trốn?”

Xuân Thần không chờ bọn họ nói chuyện, đã trực tiếp dùng dây leo đâm xuyên qua lồng ngực bọn họ, lấy thần cách ra ngoài vứt trên mặt đất, như không có chuyện gì xảy ra mà nói với Thần Người Khổng Lồ: “Tiếp tục chiến đấu đi.” Nàng đối với những tên được nàng bảo vệ lại tại thời khắc mấu chốt lại chạy trối chết đã sớm chán ghét cực độ.

Thần Người Khổng Lồ nghi ngờ nhìn nàng.

Xuân Thần nói: “Ta sẽ không đi.” Trở lại cũng là một cái đường chết.

Mới vừa nãy, nàng suy nghĩ về tất cả các thần bị đưa ra chiến trường, phát hiện tổng cộng có hai loại thần. Một loại đã từng hiệu lực với Nữ thần Quang Minh, một loại đã từng chống đỡ sơn mạch chi thần Lorboto cùng Ofi chia sẻ bảo tọa bên trên các thần. Đều là cái đinh trong mắt Ofi.

Dù cho lần này không chết, lần sau cũng nhất định có cơ hội.

Nếu như vậy, còn không bằng chiến đấu đến cùng, nói không chừng còn có một chút hi vọng sống.

Các thần tiến hành tuyệt địa phản công sau cùng!

Ba Thần Người Khổng Lồ cùng Xuân Thần không lại làm theo ý mình nữa, mà hợp thành trận doanh công kích, các thần khác toàn bộ bị đẩy ra ngoài chiến trận, mặc bọn họ tự sinh tự diệt.

Liên quân nhân loại cũng dưới sự chỉ huy của Goblyde, một lần nữa chỉnh đốn trận hình, kỵ sĩ cùng chiến sĩ ở phía trước, các ma pháp sư ở phía sau yểm trợ. Dilin, Tommy cùng Ningya đứng ở sau  trên người đất, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Mundra, Frank cùng Audis dùng vong linh quân đoàn tiến hành tấn công.

Harvey vẫn luôn lặng im xem cuộc chiến nhìn thấy Ningya cùng Dilin vai dựa vào vai mà đứng, đôi môi không vui mím lại, nhưng vẫn là một chút động tác cũng không có.

Chiến đấu lại bắt đầu.

Mặt đất như cuộn sóng, lăn về phía Thần Người Khổng Lồ cùng Xuân Thần. Một Thần Người Khổng Lồ quỳ một chân trên đất, một quyền đập xuống đất, mặt đất nứt toác, khẽ hở thật lớn khiến người rơi xuống. Ningya vội vàng dùng cái đất khác lấp vào. Nhân loại ngã xuống không ngừng bị quăng vào, như từng hạt châu nhỏ một, liên tiếp.

Hỏa diễm trên bầu trời của chiến trường gào thét tới. Một Thần Người Khổng Lồ lao ra, che ở phía trước, còn dư lại hai Thần Người Khổng Lồ cùng Xuân Thần nhân cơ hội xông về phía trước.

Dilin dùng gió thay đổi phương hướng lửa, từ sau hướng lên phía trước đánh về phía sau lưng hai tên Thần Người Khổng Lồ cùng Xuân Thần phía. Một tên Thần Người Khổng Lồ bỗng nhiên dừng bước, chặn lại hỏa diễm. Thần Người Khổng Lồ còn dư lại cùng Xuân Thần nhảy vào trận doanh nhân loại, một trận giết bừa. Dù cho có Thần Thánh kỵ sĩ đoàn cùng vong linh quân đoàn cản trở, nhưng mà bọn hắn dường như mất đi lý trí, hoàn toàn phát điên, ngay cả trên người mình có vết thương cũng không quan tâm, một mực tấn công.

Trong không khí mùi máu tanh nồng nặc đến mức dường như lè lưỡi có thể liếm được máu bắn.

Trận đấu này đánh đến bây giờ, bất kể là Andre hay là Hayden, cũng đã không thể ra sức, duy nhất có thể chiến thắng đối phương, chỉ có kéo dài lực ý chí.

Hai mắt Tommy dần dần biến thành màu đen. Ông biết mình đã đến lúc cung giương hết đà. Nhưng là vậy thì sao nào? Ngược lại ông kết thúc cuộc sống, dù cho tinh thần lực tiêu hao hết mà chết, cũng coi như chết có ý nghĩa. Hi sinh ở trên chiến trường vốn là một cái danh tiếng rất êm tai. Tiếc nuối duy nhất là, tác phẩm hội họa của ông vẫn chưa được đại chúng tán thành.

Một cái tay lạnh như băng đột nhiên từ trong tay của ông tiếp lấy bát.

Tommy cả người một kích mãnh liệt, liều mạng từ trong bóng tối tránh ra, vừa mở mắt đã thấy ánh mắt cười như không cười của Hydeine.

“Một cái bát không còn gì mà vẫn muốn liếm tiếp sao?”