Thần Cố

Chương 85: Cuộc chiến cuối cùng (Năm)




Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Jimmis chết cùng nước mắt của Pelaty ở bên trong các thần tạo thành sóng lớn mênh mông. Tiếng gầm gừ cùng tiếng gào thét cơ hồ muốn hất bay các cung điện, Ofi bị bọn họ làm cho đau đầu, dứt khoát tránh đi vọng lâu. Naya đuổi tới đây.

“Ofi đại nhân!” Naya hai mắt đỏ lên, bi thống nhìn nàng, “Jimmis tử trận.”

Ofi rũ mắt xuống, lạnh như băng nói: “Ta rất đáng tiếc.”

Naya nói: “Xin ngài báo thù cho hắn!”

Ofi nói: “Ngươi nên thỉnh cầu với Lorboto.”

Ánh mắt Naya lóe lên một cái, nói: “Ngài tức giận có đúng không? Bởi vì chúng ta đề nghị Lorboto đại nhân cùng ngài chung tay thống trị thần thành?”

Ofi từ từ xoay người, mỉm cười nói: “Ngươi hiểu lầm. Ta rất hài lòng với sắp xếp của các ngươi. Các ngươi nói đúng, ta cũng không phải Thần Vương, cũng không có tư cách ngồi một mình ở bên trên trên bảo tọa của các thần, với lại Lorboto là người có thể tin được, hợp tác với hắn ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Đề nghị của hắn ta đều tán thành vô điều kiện. Có lẽ, chuyện để cho Jimmis cùng Pelaty xuất chiến này hơi thiếu cân nhắc, thế nhưng, ta tin hắn sẽ rất nhanh cứu vãn sai lầm này, dẫn dắt các ngươi đạt được thắng lợi cuối cùng.”

Naya khẳng định nói: “Ngài tức giận, ban đầu ngài đã vô tình ám chỉ ghìm bác phái Jimmis cùng Pelaty xuất chiến, tất cả những kết quả này đều giống như ngài như đã đoán trước.”

Nghĩ thông suốt điểm này, tất cả vấn đề đều có thể giải thích.

Tại sao để cho mỹ thần huynh muội xuất chiến?

Bởi vì bọn họ sức chiến đấu yếu nhưng nhân khí lại cao. Phần lớn thần linh đều mơ ước khuôn mặt đẹp của bọn họ mà “giao tình không ít”, bọn họ tử vong có thể gây nên oán hận của các thần đối với Lorboto.

Ofi bước đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Naya hậu tri hậu giác sợ run lên.

Ofi nói: “Kia ngươi cũng nên biết phải làm sao?”

Naya mờ mịt nhấc mở mắt.

Ofi hạ thấp giọng: “Ngươi phải rất rõ ràng, ai mới là người có thể báo thù cho Jimmis.”

Ngay đêm đó, thần thành đã xảy ra nội loạn.

Nội loạn cuối cùng dùng tiếng kêu thảm thiết của Lorboto làm kết thúc.

Ofi chen chúc dưới các thần, một lần nữa leo lên bảo tọa duy nhất, từ trên cao nhìn xuống phía dưới từng người mang ý xấu riêng trong các nhóm thần: “Thật đáng tiếc, chiến tranh vừa mới bắt đầu, ta đã mất đi hai vị bằng hữu đáng quý.”

Các thần mới vừa tham dự chuyện “mất đi bằng hữu đáng quý ” này đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mặt không thay đổi lắng nghe Ofi ở phía trên mèo khóc chuột.

Mọi người đều tới từ thời đại các vị thần, người nào không biết ai là cái đức hạnh gì? Lorboto mơ ước vị trí vua của các thần, muốn cướp đồ ăn từ trong miệng Ofi, bọn họ vui như mở cờ, thế nhưng làm hại Jimmis mất mạng sẽ không tốt, đây chính là đồ chơi nhỏ bọn họ rất thích.

Ofi giả mù sa mưa nói xong, rốt cục nói đến chủ đề: “Chúng ta cần phải từ chuyện này rút lấy giáo huấn. Nhân loại đã trưởng thành đến dám với chống lại chúng ta. Bọn họ qua năm tháng đã quên lãng là ai dạy bọn họ mặc xiêm y che giấu, quên lãng là ai dạy cho bọn họ ở trong phòng che gió che mưa, quên lãng là ai dạy cho bọn họ trồng trọt lương thực, săn bắn thú hoang… Mà hiện tại, là thời điểm làm cho bọn họ phục hồi trí nhớ rồi!”

Nàng tiến lên một bước, ý chí chiến đấu sục sôi vung tay lên: “Để chúng ta một lần nữa nói cho bọn họ biết, làm người như thế nào.”

Thắng lợi chỉ thu được nửa buổi tối yên tĩnh ngắn ngủi.

Lửa trại nhân loại cuồng hoan còn chưa tắt, tiếng cười cười nói nói  dập dờn ở trong không khí còn lưu lại hồi âm, thần thành lại phát động tiến công. Cát vàng cuồn cuộn như sóng biển giống như xung kích trại của nhân loại. Đêm đen yên lặng như tờ trong nháy mắt sôi trào.

Tiếng kèn lệnh vang lên, binh lính nhân loại lảo đảo chạy ra khỏi lều bạt, trợn mắt há hốc mồm nhìn cát vàng cao ba, bốn mét từ trên xuống dưới đập tới.

Bên trên cát vàng, các thần cùng tồn tại.

Thân hình của bọn họ cùng nhân loại giống nhau, nhưng thái độ bề trên làm bọn họ nhìn qua cao to lạ thường.

Ba nhánh quân đoàn kỵ sĩ chuẩn bị trình diện trước hết.

Khi Elvis, Hansen, Justine phát mệnh lệnh, tuyến đầu nhân loại dựng lên một đạo phòng tuyến đấu khí to lớn. Đấu khí phát ra ánh sáng như sao mai ban đêm, trong đêm đen sáng ngời mà nhỏ bé. Bởi liên quan đến nhân thủ, phòng tuyến cũng không thể hoàn toàn bao trùm cả toàn bộ biên giới hai quốc gia Senlisja cùng Langzan, bộ phận cát vàng đã vượt qua biên giới nhân loại cùng thần thành, thâm nhập Senlisja.

Các thần đứng ở phía trên phòng tuyến, cúi đầu nhìn đám kỵ sĩ khổ sở giãy giụa, trong mắt tràn đầy châm chọc.

Chính là con vật nhỏ này nhìn qua yếu đuối mong manh, vậy mà dám giết chết bảo bối của bọn họ, thực sự là không thể tha thứ!

Các thần thần uy như mây đen áp sát, ngộp khiến người thở không nổi, thậm chí, cả đầu gối cũng không tự chủ được uốn lượn.

Tiếng kèn lệnh lần thứ hai vang lên, lần này nhưng là giục bọn họ lui lại.

Dù cho bọn hắn còn có chỗ lui lại, lại hướng sau, ngay cả chiến trường thứ hai chuẩn bị từ trước đều thua trước.

Đám kỵ sĩ cắn răng chống đỡ, ba đại kỵ sĩ bao quanh không thể không vừa rống cừa kéo kéo mà đem người tha đi.

Phòng tuyến hỏng mất, cát vàng như là thác nước nghiêng xuống.

Đoàn kỵ sĩ chật vật chạy trốn.

Tiếng cười nhạo của các thần vang vọng toàn bộ bầu trời đêm.

Ai nói nhân loại đã trưởng thành đến mức có thể cùng thần linh chống lại? Căn bản giống như trước đây yếu ớt không đỡ nổi một đòn!

Cát vàng đuổi theo phía sau kỵ sĩ, giống như mèo vờn chuột, kiên trì mà vững vàng.

Trời, dần dần sáng lên.

Anh mặt trời đến từ Đông Phương chiếu trên sa mạc, hạt cát hơi trở nên trắng, nhưng mà thân ảnh kỵ sĩ lại dần dần mơ hồ. Các thần cảm thấy không đúng, vỗ xuống một cái cự đại sa chưởng, kỵ sĩ chạy thục mạng phía trước nhất thời biến mất ở trong không khí.

“Là huyễn ảnh?”

Các thần không biết nói gì.

Thậm chí có nhân loại có thể ở trước mặt của bọn họ sử dụng huyễn ảnh!

Tin tức này tuyệt đối so với nhân loại trốn khỏi lòng bàn tay của bọn họ càng khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Tin tức rất nhanh truyền vào lỗ tai của Ofi. Nàng lập tức chia các thần làm hai đội, một đội từ Thần Đại lực suất lĩnh, cùng tám vị Thần Người Khổng Lồ, Thần Thợ Rèn, Thần Dối Trá, Thần Bi Thương, Phương Hương Thần, Xuân Thần cùng ba mươi vị thần linh đồng thời tấn công, còn dư lại hơn bảy mươi vị thần ở lại, cùng với nàng.

Bị cho ở lại Nữ thần Báo thù cùng Thần Tôn nghiêm cùng đi tìm Ofi.

Nữ thần Báo thù hai mắt thiêu đốt hừng hực liệt hỏa: “Ta muốn cùng nhân loại đánh một trận tử chiến! Để cho bọn họ thưởng thức quả đắng khi mạo phạm thần linh!”

Thần Tôn nghiêm nói: “Ta muốn giữ gìn tôn nghiêm của Thần tộc, đem đám người vong ân phụ nghĩa này triệt để tiêu diệt!”

Ofi nói: “Bình tĩnh đi, một đám nhân loại nhỏ bé đã để cho các ngươi thất kinh, không để ý đến thân phận sao? Đừng quên, lúc trước bọn họ ngay cả cửa ải Siton kia còn không qua được.”

Nữ thần Báo thù nói: “Nói đến việc này, Siton ở đâu?”

Ofi trầm mặt xuống: “Cái này không quan trọng. Thần là thống trị Mộng đại lục, đây là phép tắc Thần Sáng Thế quyết định.”

Tiễn đi Nữ thần Báo thù cùng Thần Tôn nghiêm, Naya lo âu nói: “Ngài thật sự dự định chỉ phái Thần Đại lực bọn họ tấn công sao?” Hơn ba mươi thần linh, dù cho nghe tới đội hình xa hoa, nhưng mà tính ra nhỏ bé, sức chiến đấu siêu cao cũng không có mấy người, nàng rất lo lắng…

Ofi nói: “Ta chính là muốn nhìn một chút, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu lá bài tẩy.”

Naya không dám tin nói: “Ngài là nói nhân loại?” Từ khi nào, nhân loại cũng cần bọn họ cẩn thận thăm dò?

Ofi nói: “Đừng quên đứng sau lưng bọn họ là Harvey.”

Thới điểm đối thủ của bọn họ là Harvey, cẩn thận thế nào cũng đều không quá.

Cát vàng cuồn cuộn, như sóng lớn xung kích bờ biển, lan tràn trong đất của Langzan cùng Senlisja. Các thần tiên phong đã truy kích một ngày một đêm, từ đầu đến cuối không nhìn thấy một bóng người.

Thần Dối Trá khuyên Thần Đại lực cẩn thận làm việc: “Ta cảm thấy rất kỳ lạ.”

Thần Đại lực khịt mũi coi thường: “Nhân loại sợ phải trốn đi, có thể kỳ lạ cái gì?”

Thần Dối Trá nói: “Nhân loại so với ma thú giảo hoạt hơn nhiều, bọn họ sử dụng âm mưu quỷ kế ngay cả Thần Qủy Kế cũng phải bái phục chịu thua. Chúng ta phải đề phòng bọn họ bố trí cạm bẫy.”

Đại lực đạo thần: “Người khác nói như vậy ta có lẽ còn có thể tin tưởng một phần, nhưng ngươi lại là…” Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xông về phía trước.

Thần Dối Trá tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Nhóm Thần Người Khổng Lồ từ bên cạnh hắn đi qua, còn đặc biệt khom lưng đùa hắn.

“Đây là người nào, một mặt dáng vẻ ủy khuất, thì ra là đứa nhỏ yêu nói dối. Ha ha ha ha…”

“Thật nghi ngờ ngươi ra tới chiến trường làm cái gì, chẳng lẽ nói chuyện cũ cho nhân loại nghe sao?”

“Ha ha ha…”

Thần Dối Trá quay đầu muốn đi, bị Xuân Thần cùng các nữ thần, phẫn nộ đi ở sát phía sau với các nàng.

Thần Đại lực cùng Thần Người Khổng Lồ chạy trốn rất nhanh, lại qua nửa ngày, Thần Dối Trá đã rời khỏi tầm mắt của bọn họ, chờ thời điểm bọn hắn đuổi tới, làm thế nào cũng không tìm được thân ảnh của đối phương.

Thần Dối Trá nói: “Ta cảm thấy vô cùng gay go, thật giống như có  người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm chúng ta.”

Xuân Thần, Phương Hương Thần chờ thần linh trước đây cũng rất ít ra chiến trường, cho dù thời điểm Tử Thần cùng Nữ thần Quang Minh đại chiến, các nàng cũng chỉ là theo ở phía sau làm bộ phất cờ hò reo, chưa bao giờ giống như bây giờ.

Xuân Thần nói: “Chúng ta trở về hỏi hỏi Ofi đại nhân xem phải làm gì đi?”

Thần Dối Trá bác bỏ. Hắn và Thần Qủy Kế xưa nay bất hòa, mà Thần Qủy Kế lại là thân tín của Ofi, bởi tầng quan hệ này, thời điểm  sơn mạch chi thần Lorboto muốn cùng Ofi chia đều quyền lợi, hắn bỏ phiếu tán thành,  rõ rõ ràng ràng đắc tội nàng, bây giờ đi về, không thể nghi ngờ là đưa mình vào miệng cọp.

Phương Hương Thần khóc thút thít nói: “Ta hoàn toàn không biết chúng ta tại sao phải ra chiến trường…”

Thần Dối Trá nói: “Bởi vì chúng ta bị ruồng bỏ.”

“Cái gì?”

“A!”

Nghi vấn cùng rít gào đồng thời vang lên.

Thần Dối Trá vừa quay đầu, đã thấy bốn phía quanh bọn hắn đứng một rừng rậm rạp chằng chịt xương khô, từng cái từng cái nghiêng đầu nghiêng sọ nhìn bọn họ. Mà dưới chân của Phương Hương Thần, một cái xương khô nhỏ đang nắm lấy mắt cá chân nàng, từ từ bò lên từ bên trong.

Xuân Thần bắn thần lực vào bên trong cát, từng cái từng cái dây leo lập tức phá cát mà ra, cuốn lấy xương khô, ném bọn họ văng ra ngoài.

Xương khô vung ra xương khô trên người, nát một chỗ, hai hộp xương đầu lăn trên đất hai vòng, thân mật dựa vào nhau, vị trí hắc động đôi mắt đối diện Xuân Thần bọn họ.

Phương Hương Thần vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, sốt sắng cầm lấy tay Xuân Thần nói: “Tử Thần đến sao?”