Thần Cố

Chương 8: Hắc ám thần phó (tám)




Edit: Nguyệt Bạch

Beta: Âu Dương Tình

Cửa lớn bị đẩy ra, tượng Nữ Thần ở ngay trước thần điện, đôi mắt nạm bảo thạch đen lóe sáng rực rỡ cứ như đang quan sát người đến, người lùn thấy vậy không tự chủ được mà cúi đầu. Tương phản với hắn, Feta thản nhiên cùng Ningya theo sau người lùn vào trong rồi bình tĩnh đóng cửa điện lại.

Điện Phụng Thần chính là nơi nghe thần dụ của Nữ Thần, từ xưa đến nay chỉ có Giáo hoàng cùng người được xác định là kế thừa vị trí Giáo hoàng mới có thể đi vào.

Người lùn thân là tín đồ của Thần Hắc Ám, đứng tại trung tâm điện, cả người hắn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Feta nói: “Cậu cần thả lỏng.”

Người lùn xấu hổ nói: “Sự sùng bái và nhiệt tâm với Thần của tôi khiến tôi hết sức bài xích Nữ Thần Quang Minh, xin ngài thứ lỗi.”

Feta nói: “Bọn họ vốn là chị em.”

Người lùn ngậm miệng. Là chị em thì sao, Quang Minh cùng Hắc Ám vốn đối lập nhau.

Thời gian cấp bách, vào lúc này Feta không có hứng thú phổ cập kiến thức cho hắn về việc ánh sáng và bóng đêm vốn là hai mặt của một thế giới, cũng không phải trời sinh đối địch, hơn nữa, người lùn vẫn duy trì bài xích với Nữ Thần Quang Minh, càng chứng tỏ trung thành của hắn với Thần Hắc Ám, với hắn mà nói thì là chuyện tốt.

Feta nói: “Đặt hắn trước mặt tượng thần.”

Ningya vẫn đang không ngừng giãy giụa, người lùn đưa đến trước mặt tượng thần.

Ningya nhìn tượng nữ thần, tâm trạng phức tạp tới cực điểm. Dù không có quan hệ gì nhưng lại thấy xấu hổ? Hoặc cũng có thể nói, cảm thấy hổ thẹn? Cậu mơ hồ không phân biệt rõ, trước kia rất ít khi tiếp xúc với Quang Minh thần hội nhưng cũng đâu thể giải thích phản ứng kì quái của nội tâm lúc này. Cậu chỉ biết rất muốn rời khỏi nơi này, rời xa tượng thần này.

Feta nâng cánh tay lên, giữ chặt Ningya, sau đó quay lại quỳ bái Nữ Thần Quang Minh, bắt đầu lẩm bẩm gì đó.

Ningya hoang mang, vẻ mặt người lùn cũng rất kỳ quái. Hắn nói: “Ngài đang làm gì vậy?”

Thân là một trong những người kế thừa vị trí Giáo hoàng, thần tế tự của Quang Minh thần hội, người lùn không bất ngờ việc Feta quỳ bái Nữ Thần, việc này chính là hắn qua loa làm để che mắt người khác, nhưng bây giờ chỉ có ba người bọn họ, chính mình đang đứng cạnh, Ningya lại không thể phản kháng, lần này làm bộ là cho ai xem?

Feta nói: “Quỳ xuống.”

Người lùn lùi vè phía sau nửa bước.

Feta ngoảnh lại, bình tĩnh nhìn hắn. Người lùn nhìn thấy sóng ngầm dưới vẻ bình tĩnh, lại cắn răng nói: “Tôi đã thề, đời này kiếp này chỉ thần phục Thần Hắc Ám! Vĩnh viễn không phản bội!”

“Vậy thì quỳ xuống.”

“Nếu như ngài không giải thích, thứ cho tôi khó nghe lệnh.”

Feta không tức giận, cũng không biểu hiện vui vẻ: “Nếu như cậu muốn tại sinh thời được đắm chìm trong quang huy của Thần Hắc Ám thì… Quỳ xuống.” Hai chữ cuối cùng dùng thần lực, hệt như có sức nặng nghìn cân giáng xuống đầu người lùn, khiến cho hắn không tự chủ mà khuỵu gối xuống.

Thấy hắn như vậy, Feta cũng không có tỏ vẻ hài lòng gì mà chỉ xem như đó là chuyện đương nhiên, sau đó lấy ra lệnh bài bằng vàng đen.

Con ngươi Ningya nheo lại. Mặc dù hình dáng cái lệnh bài này cùng khuyên môi không giống nhau, cậu vẫn cảm thấy giữa bọn chúng tồn tại một mối liên hệ nào đó.

Feta để lệnh bài dưới đất, vươn hai tay ra, Quang Minh thần lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong lệnh bài. Lệnh bài hơi hơi chấn động, mặt ngoài khô ráp dần dần có màu sắc, đến cuối cùng lại như một cái gương, hào quang sáng loáng, rực rỡ đến chói mắt.

Khuyên môi xuất hiện trong lòng bàn tay Ningya, cũng hơi rung rung như vậy. Mặc dù chỉ là một cái khuyên môi, nhưng  Ningya lại cảm nhận được rung động lạ kì, nếu như nó có cảm xúc thì lúc này rõ ràng là phấn khởi.

Lệnh bài sáng lên làm cho màu đen của nó gần như biến thành trong suốt, mặt trên của nó chậm rãi nhô ra một cái đầu, sau đó là cổ, bả vai, lồng ngực, eo, phần bụng, hai chân… Ngoại trừ từ mắt cá chân trở xuống vẫn không có trên lệnh bài, cái bóng đã cao tới bắp đùi của người bình thường. Có điều mặt mũi mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ lắm.

“Ta nói rồi, trước khi ngươi tìm được người, không được sử dụng cánh thức này gọi…” Thanh âm lạnh như băng khi nhìn đến Ningya đang nằm dưới đất thì đột nhiên dừng lại.

Feta kích động nhìn thân ảnh nhỏ đi đến bên người Ningya, cúi người xuống, mặt đối mặt quan sát cậu.

“Có đúng… không?” Thanh âm Feta cũng run rẩy.

Đứa bé không nói, lại hạ thấp đầu xuống.

Cùng lúc đó, Ningya và người lùn cũng tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ. Tạm thời bỏ qua trạng thái kỳ quái cùng chiều cao của đứa bé chưa bàn, chỉ đánh giá những bộ phận trước mắt, nếu đứa bé này trong tay cầm một con quạ đen thì gần giống như in với tượng thần Thần Hắc Ám tại Hắc Ám thần điện!

Thì ra không phải tượng thần Thần Hắc Ám không có đầu, cũng không phải là sợ mạo phạm, mà cơ bản là không thấy rõ.

Ningya mở to hai mắt, cố gắng muốn nhìn rõ xem cái đầu đang lại gần kia rốt cuộc có hình dạng như thế nào.

Đứa bé đột nhiên nói: “Ngươi có vui không?”

Ningya cắn chặt răng, vô duyên vô cớ bị cuốn vào nội đấu của vương thất cùng tranh chấp thần điện, người vô tội bị liên lụy trở thành bị người quản thúc, thì làm sao mà vui cho nổi.

Trong miệng đứa bé phát ra âm thanh “Ha hả”, cực kỳ lạnh lẽo vô tình: “Không vui là tốt rồi. Ngươi không vui thì ta mới vui.”

Trong lòng Ningya run rẩy,  có điều uất nghẹn cùng buồn bực không thể nói rõ, tay bỗng nhiên đau nhói, chính là khuyên môi đang xẹt qua trong lòng bàn tay, làm trầy da, có chất lỏng chảy ra. Nhưng việc này không có khả năng làm cậu phân tâm, cậu hiện tại toàn tâm toàn ý kháng cự lại ánh mắt của đối phương – Ánh mắt tựa như dò xét, lại như xâm lược, vừa giống như trầm tư.

Sau một lát, đứa bé mới nâng thẳng thắt lưng: “Mở trái tim của hắn lấy thứ đó ra.”

Người lùn cảm thấy những lời này rất khó hiểu. Nếu nó nói là mở lồng ngực của cậu, lấy trái tim ra, vậy là được rồi. Mở trái tim ra… Nơi ấy còn có thể có cái gì? Thế nhưng đứa bé khuôn mặt mơ hồ không rõ này nếu như quả thực là người mình suy đoán kia… Không, phải nói là lời của vị Thần kia, vậy lời thì của hắn chính là thần dụ, tất có ý nghĩa sâu xa.

Về điểm này, Feta hiểu rõ hơn hắn nhiều, không đáp lại tiếng nào mà chỉ lấy ra một con dao găm, khua tay quay về phía lồng ngực Ningya.

Sắc mặt Ningya trắng nhợt như tờ giấy, vừa muốn nhìn chằm chằm bộ dáng hung ác của Feta, lại có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Đứa bé lùi về phía sau nửa bước, trở lại trên lệnh bài, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng đứng ngoài quan sát.

Bầu không khí im lặng trong điện có phần thanh lãnh.

Người lùn muốn nuốt nước miếng, lại sợ phát ra âm thanh quá lớn mà phá lệ lộ ra vẻ dè dặt cẩn thận.

Dao găm của Feta mở vạt áo Ningya ra, lộ ra áo trong, cánh tay phải có chút tê dại. Ông ta theo bản năng nhìn về phía đứa bé, đứa bé vẫn không nhúc nhích, vừa như đang nhìn hắn, lại tựa như đang ngẩn người, hắn không dám phỏng đoán, lại càng không dám trì hoãn, thành thục mở áo trong của Ningya ra, dao găm vạch xuống ngực trái cậu.

Máu tươi từ vết thương từ từ chảy ra, chảy xuống thân thể trắng nõn không tỳ vết, còn chưa rơi xuống đất, tựa như được thứ gì đó tiếp nhận, dần dần biến mất.

Ningya rõ ràng cảm thấy được dao gắm đang cắt vào cơ thể mình, cả người đau đến muốn ngất đi, nhưng đáng chết cái là đầu óc cậu vô cùng tỉnh táo, không thể ngất đi. Lồng ngực giống như bị mở ra, sau đó là trái tim… Tại sao trái tim đã mở ra, chính mình vẫn còn chưa chết?

Cậu thất thần nhìn trần nhà, chợt thấy căm ghét sinh mệnh ngoan cường kì lạ của mình.

“Tìm được rồi.” Feta dùng dao găm vạch tim ra, thò tay móc ra từ bên trong một thứ bị máu tươi nhuộm đỏ đến khó lòng nhận ra ra màu sắc ban đầu, tương tự với viên đá nhỏ. Feta lấy khăn tay tay lau chùi kỹ lưỡng cả buổi, nó mới lộ ra hình dáng trắng thuần thật sự.

“Đây là…” Feta biến sắc, thứ đang bưng trong tay nhất thời nặng tựa ngàn cân. Dù cho đã sớm hiểu rõ vận mệnh của mình, cũng biết Nữ Thần Quang Minh không phải tín ngưỡng thật sự của hắn, nhưng mà, gia nhập Quang Minh thần hội nhiều năm, lại diễn thần tế tự lâu như vậy, không nhiều thì ít cũng đã bị cảm hóa. Như lúc này, hắn cầm trong tay vật quan trọng nhất của Nữ Thần, làm sao không kích động? Nhưng điều khiến cho hắn kích động là, một khi có nó, tín ngưỡng chân chính của hắn có thể thoát khỏi phong ấn, lại thấy được ánh sáng mặt trời!

Feta mừng đến chảy cả nước mắt, quỳ gối xuống trước đứa bé: “Hỡi đấng cao quý, ngài cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.”

Đứa bé vẫn không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm Ningya.

Trái tim Ningya bắt đầu khép lại, ngay cả vết cắt trên lồng ngực kia cũng dần biến mất, nhưng trên da thịt bóng loáng như bạch ngọc kia bắt đầu xuất hiện chú văn kỳ quái, đầu tiên là bụng dưới, sau đó lan tràn ra bốn phương tám hướng.

“A.” Ningya khó chịu kêu lên một tiếng. Vốn tưởng rẳng trái tim bị vạch ra đã là dày vò lớn nhất rồi, nào ngờ chú văn lại hành hạ dữ dội hơn bao giờ hết, cơn đau kia dường như theo kinh mạch trong cơ thể lan ra toàn bộ cơ thể, đầu óc vốn tỉnh táo bất chợt trở nên mơ màng.

Đứa bé thu hồi ánh mắt, âm trầm nói: “Thả ta ra. Ngay bây giờ.”