Thần Cố

Chương 25: Sát lục chi thần (Thần Giết Chóc – Năm)




Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Thần… Thần linh sao?

Ningya không biết là chính mình điên rồi, hay là đối phương điên rồi. Cậu mở to mắt, mang vẻ thẫn thờ mà nhìn nam tử trước mắt này tự xưng là “Thần”.

Siton đợi phản ứng của cậu nửa ngày, phát hiện phản ứng của cậu chính là không có phản ứng, có phần không nhịn được: “Bây giờ em đã biết ta là ai.”

Ningya cảm thấy suy nghĩ của mình như bánh xe rỉ sắt, gian nan trúc trắc chuyển động. Ngoài đáp án ngoài dự liệu, thì tất cả đều hợp tình hợp lí. Sức mạnh làm cho ma đạo sư của Học viện Ma pháp St. Paders cùng Ma Pháp sư Công hội Ma pháp hàng đầu đều bó tay toàn tập, ngoại trừ thần linh còn có thể là ai đây?

Nhưng mà, thần linh… Thần linh trong truyền thuyết a, tại sao lại muốn làm khó dễ Langzan?

“Tại sao phải làm như vậy?” Câu hỏi khàn khàn dường như từ sâu trong tim dồn nén ra.

“Bởi vì, ta muốn gặp em.” Siton nhìn vẻ mặt Ningya trống rỗng, tự giễu nói, “Hiện tại xem ra, chỉ là mong muốn đơn phương của ta.”

Ningya không nhịn được nói: “Ngài cho rằng tôi là ai?”

Ha.

Một người thống trị tất cả những yêu hận tình thù cùng toàn bộ tình cảm mãnh liệt của hắn lại có một ngày mất tất cả ký ức, dùng khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác nhìn mình, vô tội hỏi “Ngài cho rằng tôi là ai” thời điểm này mình phải trả lời ra sao?

Siton không biết.

Hắn thậm chí không biết cần phải bày ra biểu cảm gì.

Ningya đột nhiên có chút sợ hãi. Biểu hiện của Siton rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại nổi sóng to lên vạn trượng, ánh mắt kia dường như muốn nuốt chửng mình, ngay cả một cọng tóc cũng không chừa lại.

“Em, ” Siton sau một lúc trầm mặc,mở miệng câu nói đầu tiên là, “Em rất dễ chết sao?”

Ningya sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm giác hoang đường.

Trước đây rất nhiều lần, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân mà tiếp tục thoi thóp. Bây giờ, cậu đã từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ tự do, từ bỏ hết thảy chuẩn bị muốn tham sống sợ chết, lại bị hỏi có phải chết rất dễ dàng hay không?

Siton biết cậu hiểu lầm ý của chính mình: “Không ăn không uống sẽ chết sao?”

Tâm lực Ningya tiều tụy, không nghĩ sẽ cùng hắn vòng vo: “Ngài muốn thế nào?”

Siton nói: “Ta không nghĩ tới em bị mất trí nhớ, ta nghĩ em đã chuẩn bị tốt mọi thứ.”

Trong ký ức người kia vẫn là đi một bước tính trăm bước, làm sao có khả năng không hề chuẩn bị gì mà đem mình lộ ra ngoài bước vào bụi gai tràn nguy hiểm? Sự thực liền chứng minh người tính toán không một chỗ sai sót kia cũng có lúc thất thủ, vết sẹo trên ngực chính là minh chứng.

Cứ như vậy, toàn bộ kế hoạch của chính mình đều bị làm xáo trộn, đưa mình trở lại đây.

Tiếp đó, hắn không nói gì, nhẹ nhàng phất một cái trước mắt Ningya, Ningya cảm giác trong nháy mắt đại não chết, cơn buồn ngủ kéo tới, dù không cam lòng, lại chịu không nổi cơn buồn ngủ, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Siton từ từ mơ hồ, mãi đến tận khi hoàn toàn rơi vào trong bóng tối…

Cung điện trắng bạc có ba mươi sáu cột trụ tọa lạc giữa trung tâm sa mạc.

Mỗi một góc của cung điện đều phơi dưới mặt trời chói chang, khắp nơi trắng lóa chói mắt, phảng phất như nổi một tầng sương mù dày đặc màu trắng che đậy mắt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Cũng tốt. Nếu như một người trước khi chết còn phải thấy các đồ vật kỳ kỳ quái quái, mang theo nỗi sợ hãi mà chết đi vậy thì quá bi thảm.

Tựa đã có người nói qua, người trước lúc chết nhớ lại rất nhiều cảnh tượng khó quên, nhớ tới người quan trọng nhất không buông bỏ được, nhưng mà, cậu nghĩ tới chỉ có nước, nước, nước… Cơn khát đã hành hạ cậu đến mức ngay cả chức năng suy nghĩ cũng mất đi.

Cậu hẳn phải gào khóc cho kết cục của mình, nhưng đáng tiếc, khóe mắt khô khốc không nặn ra nổi chút xíu nguyên tố “thủy” nào.

Ánh mắt rời rạc, trước mắt biến thành màu đen.

Từ lần trước thấy Siton, cậu đã phải ở lại nơi này rất lâu đợi một quãng thời gian rất dài — sở dĩ nói thời gian rất lâu, là vì cậu phát hiện nơi này không có ban đêm, căn bản là không thể tính toán thời gian. Hiện tại, là lần đầu trợn tròn mắt thấy được hắc ám.

Nhưng cậu biết rõ ràng, đây không phải là đêm tối, mà là sinh mệnh cậu đang xướng vang khúc ly biệt cuối cùng.

Xem ra, Nữ thần Quang Minh rốt cuộc thu lại vinh quang, chắp tay cười gằn dâng cho Tử Thần.

Trong bóng tối, dường như có một ngón tay mềm nhẹ vuốt ve mặt mình, thời điểm cậu muốn sa vào trong ôn nhu ngủ không tỉnh, cái tay kia lại dùng sức véo xuống một cái.

Đau đớn mà tỉnh.

Không còn bóng tối.

Trời vẫn đang sáng, nóng, khiến người ta tuyệt vọng.

Một dòng chất lỏng rơi vào giữa môi dưới cùng hàm răng, chạm đến đầu lưỡi, rót vào đường vân tua lưỡi khô nứt.

Hầu kết cậu giật giật.

Rất nhanh, giọt đầu tiên rơi vào, giọt thứ ba, giọt thứ tư, rồi giọt thứ năm… Như một trận mưa xuân, nhỏ vụn mà ôn nhu ướt át môi lưỡi như nham thạch của cậu.

Ý thức còn đang như lạc vào cõi thần tiên, bản năng đã thức tỉnh, chỉ có từng tí từng tí, cũng là ăn như hổ đói.

Nhiều lần, “mưa” dừng lại.

Lượng không đủ, so với cầu không được tàn khốc hơn.

Cậu giơ tay, hung ác nắm lấy thân ảnh muốn chạy.

“Hung ác” là ý nghĩ mong muốn đơn phương của cậu, với đối phương xem ra, biểu hiện của cậu cùng vẫy đuôi cầu xin không khác biệt lắm.

Siton dừng bước, mâu thuẫn nhìn Ningya có chút thần trí không rõ, từ từ vươn ngón tay, đem mặt cậu quay lại.

Bởi vì Ningya mất đi ký ức lẫn thần cách, khiến kế hoạch của hắn sụp đổ hoàn toàn toàn, hết thảy đều muốn đẩy đảo làm lại không nói, cũng bởi vì tạm dừng tấn công Langzan mà bị các thần linh hoài nghi cùng chỉ trích, mấy ngày nay trải qua rất khó khăn, hoàn toàn không có tâm tình cùng thời gian suy nghĩ sẽ cùng Ningya bước kế tiếp đi như thế nào.

Đã từng, hắn rất kiên định chấp nhất mong đợi cũng như chờ đợi Ningya trở về, hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước, kề vai chiến đấu.

Nhưng mà, thời điểm khi tất cả những thứ này thực hiện được một nửa, hắn lại phát hiện quyết tâm của mình dao động.

Thật sự muốn tất cả về con số không, bắt đầu lại từ đầu?

Thật sự phải tin tưởng bọn họ một lần nữa sẽ có kết quả tốt?

Siton mất đi đáp án.

“Muốn nước và thức ăn, thì cố gắng khôi phục ký ức đi.” Hắn lấy chân đá đá bắp đùi Ningya.

Ningya rên rỉ một tiếng, đôi mắt dường như không có tiêu cự.

” Có từng đó khổ cực đã không chịu được, vậy ban đầu làm thế nào vượt mọi chông gai, đem chúng thần trên thế giới giết tới chỉ còn một thần trên đời?”



Cầu nguyện Nữ thần Quang Minh có thể nói cho cậu biết đây là ý gì đi á.

Ningya đau đầu, ngôn ngữ bọn họ học tập nhất định không phải cùng loại ngôn ngữ, mới có thể tạo thành chướng ngại khó khai thông như bây giờ.

Câu nói kia mới vừa khơi dậy hận ý trong lòng Siton. Hắn khom lưng, dùng một ngón tay nhấc cằm Ningya lên, cưỡng bách tầm mắt của cậu đối diện cùng mình: “Nếu quả thật không nhớ ra được, vậy thì…” Hắn nắm ngón tay Ningya lên, chậm rãi vẽ ngang từ trán đến khóe miệng bên phải, “Bắt đầu từ vết sẹo này đi.”

Ningya chưa bao giờ quan sát mặt của hắn ở khoảng cách gần như vậy.

Hắn vốn là một nam tử khiến người cùng giới cực kỳ hâm mộ, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nhưng mà vết sẹo vượt ngang cả khuôn mặt phá hủy hắn tướng mạo rất ghê gớm, thêm vào mái tóc đỏ quá mức chói mắt của hắn, càng hiện ra sắc mặt ám trầm, khiến cho hắn nhìn qua dữ tợn hung ác vô cùng.

Đặc biệt là thời điểm hắn nhìn một người hết sức chăm chú, quả thực làm cho người ta sởn cả tóc gáy!

Ningya sợ hãi rút ngón tay của mình về.

Siton cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống rỗng.

Nhìn thấy Siton ẩn nhẫn lửa giận, sống lưng Ningya dâng lên một luồng khí lạnh, đột nhiên tỉnh táo lại, nội tâm lại có chút áy này.

Xấu xí không có sai, kỳ thị xấu xí mới phải.

Cậu lại một lần nữa nắm chặt tay của đối phương.

Thân thể Siton cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn như một con ma sói vừa mất đi bạn lữ… Ningya cũng không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên hiện lên hình dung như vậy, thế nhưng nam tử tóc đỏ này xác thực làm cho cậu cảm thấy uy hiếp, cùng với, khó chịu nhàn nhạt.

Mà rất nhanh, lực chú ý của Ningya lại bị tay hắn hấp dẫn — đó là một bàn tay rộng lớn, mọc trên một cánh tay tráng kiện rắn chắc, nhưng đó không phải trọng điểm, mà trọng điểm là tại chỗ tiếp xúc của bọn họ — được gọi là vị trí cổ tay, đang có chất lỏng chảy xuôi xuống dưới.

Như nắng hạn gặp mưa rào.

Cậu đang kiệt sức ánh mắt toả ánh sáng xanh lục, đột nhiên hóa thành báo, nhanh nhẹn vồ tới, thành kính nâng lên cái tay kia, tham lam hút.

Siton đầu tiên để mặc đầu lưỡi cậu liếm tới liếm lui trên cổ tay của mình, nhưng thời điểm cậu nỗ lực dùng răng xé ra vết thương, lập tức dùng tay nắm chặt gò má cậu, rút cổ tay về.

Ningya trợn mắt lên, thấy rõ cổ tay máu thịt be bét, bỗng nhiên ý thức được thứ mình cho rằng cam lộ lại là máu tươi của đối phương.

Hỡi Nữ thần trên cao! Cậu đã biến thành ác ma hút máu.

Sợ hãi cùng áy náy quanh quẩn trong lòng, cậu trợn mắt lên, nhìn thấy đối phương lại đem bàn tay đầy rấy vết thương kia lại đây, theo bản năng lui đầu lại.

Siton nhìn cậu, con ngươi như hàn băng đúc lại, ở bên trong người đang nóng bức thấy lạnh xuyên tim: “Cho dù không có ký ức, em đối với ta vẫn không chút lưu tình.”

Giọng điệu đều đều như cảm khái, không mang theo mảy may cảm xúc, lại làm cho Ningya lo lắng, cho nên tròn mắt nhìn hắn bi thương đứng dậy, chậm rãi rời đi, một câu giữ lại cũng nói không nên lời.

Máu trong miệng đọng lại, có mùi tanh, còn có chút dính sền sệt, không chỉ không hết khát, trái lại càng khát, nhưng là tinh thần lại cực tốt, tốt đến có chút quá mức. Đương lúc Ningya lần thứ hai nằm xuống, tiếp tục dự định lúc trước chưa hoàn thành — chờ chết, lại phát hiện dù nhắm mắt lại, cũng tìm không được bóng tối.



Rốt cuộc là ai đã lấp kín cái phễu thời gian?

Khiến nó dậm chân tại chỗ.

Ningya thất thần nhìn trần cung điện.

Không có chim, không có hoa, liền trùng đều không có.

Tia sáng không thay đổi, cảnh sắc cung điện không thay đổi, ngay cả không khí cũng không hề biến hóa.

Lẽ nào tương lai của cậu chính là cảm thụ đói bụng cùng khô cạn không chừng mực?

Nếu là như vậy, trước khi trầm mặc bên trong tử vong, cậu nhất định sẽ đang trầm mặc bên trong điên cuồng