Thần Chủ Ở Rể

Chương 93




CHƯƠNG 93

Đây chính là kết cục của các người khi đắc tội với tôi.

Đây chính là báo ứng của các người.

Dám làm nhục tôi ở trước mặt nhiều người như thế, tôi sẽ khiến cho gia đình các người cả đời không thể bình an.

Cho dù có biết tôi làm thì có thể làm gì được tôi chứ, tôi sắp ra nước ngoài rồi.

“Bà Lý đến chưa vậy? Đưa cái con nhỏ này đi ngay lập tức.”

Trong một nhà máy bị bỏ hoang ở ngoại ô, dưới mặt đất đều là tàn thuốc và chai bia.

Người đàn ông trung niên với với sẹo dữ tợn ở trên mặt bấm xóa tin nhắn, quay đầu dặn dò.

Có một tên đầu trọc khác nói: “Anh Văn, sắp đến rồi.”

Anh Văn nhẹ gật đầu, nói với hai người khác: “Một tiếng sau, bọn mày đi lấy tiền, cầm được tiền thì lập tức rời khỏi Hà Châu, đừng liên lạc với bất cứ ai.”

Bọn họ đều là một đám liều mạng, đã từng giết mấy người, thậm chí còn có thảm án diệt môn.

Cảnh sát đã treo thưởng một tỷ năm trăm triệu cho ai có thể bắt giữ bọn họ, nhưng vẫn không có tin tức.

Vô cùng gian xảo và hung ác.

Dao Dao bị dán băng keo ở miệng, khóc rấm rức, trên gương mặt tèm lem nước mắt còn có dấu tay rất rõ ràng.

Rất nhanh, có một bà già hơn năm mươi tuổi bước tới.

“Đúng là một con bé đẹp gái mà, tôi đã liên lạc với người mua ở nước ngoài, đồng ý bỏ ra ba tỷ.”

Bà Lý tháo miếng băng keo xuống, vuốt ve gương mặt Dao Dao, kiểm tra, mặt mày hớn hở.

Anh Văn âm trầm nói: “Dẫn đi nhanh đi, tiền bán được bà cứ giữ lại một nửa, còn lại thì gửi vào trong số tài khoản này.”

“Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn.”

Bà Lý vội vàng ôm Dao Dao đi khỏi.

“Chúng ta lập tức rời khỏi đây, hai người bọn mày nghe theo lời tao đi lấy tiền.”

Anh Văn đã sắp xếp đâu vào đấy, mỗi một bước đi đều có kế hoạch rất cẩn thận.

Cảnh sát đã tìm kiếm ba năm, lần nào ông ta cũng có thể chạy thoát, điều này đã cho thấy mức độ gian xảo của bọn họ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Triệu Hồng dám tìm bọn họ.

Rầm!

Đúng lúc này.

Cánh cửa nhà máy bị người khác đá văng.

“Con gái của tao đâu?”

Sắc mặt của Vương Bác Thần âm trầm, sát khí dường như là diêm la đến từ địa ngục.

Giọng điệu lạnh lùng làm anh Văn không khỏi lạnh cả tim.

Dường như ông ta có thể nhìn thấy một cảnh tượng biển máu.

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này.