Thần Chủ Ở Rể

Chương 86




CHƯƠNG 86

Đoạn đường nửa tiếng đồng hồ, anh ta liền chạy đến đây trong phòng có mười phút.

Vừa mới xuống xe, anh ta liền tát quản lí sảnh hết mấy cái.

Lại mạnh tay tàn nhẫn tát mình mười mấy cái, khom lưng cúi đầu, cẩn thận nói.

“Anh Vương, thật sự xin lỗi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, ngài cứ dùng bữa trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi rất thất vọng về cậu.”

Sắc mặt Canh Phong lập tức trắng bệch, đau khổ quỳ ở dưới đất, nước mắt rơi như mưa: “Anh Vương, Tiểu Canh sai rồi, xin anh Vương trừng phạt.”

“Đứng dậy đi, tôi không hi vọng có lần sau.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói.

“Cảm, cảm ơn anh Vương.”

Canh Phong mừng rỡ đứng dậy, quay người lại đạp một đạp làm quản lí sảnh bay ra thật xa, âm trầm nói: “Cậu muốn đánh gãy một tay một chân của anh Vương hả? Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cậu, đánh gãy một tay một chân của cậu ta cho tôi.”

Triệu Thanh Hà mềm lòng, cô nhịn không được vội vàng nói: “Thư ký Canh tha cho anh ta đi, anh ta cũng không cố ý đâu.”

Canh Phong nghiêm túc nói: “Cô Triệu Thanh Hà, đây là quy định, giữ lại cho cậu ta một cái mạng đã là nể mặt cậu lắm rồi, anh Vương có ơn với tôi, cái tên chó chết này lại dám bất kính với dì và cô, đây chính là đang sỉ nhục tôi.”

Sau đó lại ra lệnh: “Dẫn cái tên chó chết này đi, đừng làm bẩn mắt của cô Triệu Thanh Hà và dì.”

Trần Ngọc nghe thấy mà hoảng sợ không thôi, mặc dù mồm mép hung dữ nhưng mà trên thực tế bà ta tương đối mềm lòng.

Nghe thấy động một tí là lại chém tay chém chân, bị dọa đến nỗi hai chân run rẩy, vội vàng nói: “Thư ký Canh, bỏ đi, cậu ta cũng rất đáng thương, cứ dạy dỗ một trận là được rồi.”

Canh Phong khó xử nhìn Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nói: “Mẹ tôi và Thanh Hà đã nói là bỏ đi thì cứ bỏ đi.”

“Cảm ơn thư ký Canh.”

Triệu Thanh Hà vội vàng nói.

Canh Phong hối hận: “Cô Triệu Thanh Hà, sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Canh là được rồi, tôi phạm phải sai lầm, đã không còn là thư ký của thần chủ nữa.”

“Hả? Có phải là chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần đã làm liên lụy tới ngài rồi không? Sao thần chủ lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”

Triệu Thanh Hà tức giận bất bình.

Dưới cái nhìn của cô, nếu không phải là Canh Phong thì chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần sẽ không được kết thúc đơn giản như vậy.

Nhà họ Hồ xin lỗi mình đều là do Canh Phong xử lý.

Canh Phong bị dọa khẽ run rẩy, vội vàng nói: “Cô Triệu Thanh Hà, là do tôi phạm phải lỗi lầm, thần chủ đã nương tay với tôi lắm rồi, bây giờ tôi là chủ của Hoa Khai Phú Quý, đây chính là kết quả tốt nhất.”

Triệu Thanh Hà thở dài một hơi: “Thần chủ cũng thật tình, lúc đó anh ta không có ở hiện trường, sao có thể trách lầm người tốt được chứ, tôi còn tưởng thần chủ là người rất công bằng liêm chính, hóa ra lại không nói đạo lý như thế.”

Trần Ngọc bĩu môi nói: “Thần chủ là một người cao cao tại thượng, đâu phải chuyện gì cũng vì tình thân được, không ăn chơi đàn đúm là đã tốt lắm rồi.”

Canh Phong bị dọa sắp khóc lên.