Thần Chủ Ở Rể

Chương 792




CHƯƠNG 792

Khấu Thanh là người châm cứu đứng đầu ở Giang Nam, lạnh lùng nói: “Đông y không tốt hả? Ai nói với các người là Đông y không có tác dụng? Châm cứu đã được lưu truyền hơn ngàn năm, mấy vấn đề về kinh mạch huyệt vị, Tây y có hiểu không?”

Đứng đối diện là một người đàn ông trung niên nhã nhặn: “Đúng thật là Đông y đã phát triển mấy nghìn năm, nhưng có một vài thứ trong Đông y đã không còn phù hợp với khoa học. Khoa học rất nghiêm ngặt, cách của Đông y lại quá lạc hậu, lý luận không tiến bộ. Ở xã hội hiện đại, tác dụng của Đông y không lớn như thế.”

Lúc này đã sắp muốn đánh nhau, người hai bên đều đang trừng mắt nhìn nhau.

“Bác Thần, bọn họ sẽ không đánh nhau đó chứ? Thật là đáng sợ, không ai quan tâm à?”

Triệu Thanh Hà lo lắng nói.

Vương Bác Thần cười nói: “Bình thường thôi, đám người trong giới y học đều là những tên điên, chỉ cần đánh không chết người thì không sao.”

“Đông y lừa đảo, ông xem mấy tên lang trung giang hồ đi, có ai không phải là tên lừa đảo chứ?”

Bùi Đăng Khoa đệ nhất danh y Giang Nam nói, đây cũng không phải là đang trao đổi học thuật, mà là công kích lẫn nhau.

“Phèo…”

Khấu Thanh phun nước bọt thẳng vào mặt Bùi Đăng Khoa: “Cái thứ không biết xấu hổ, mẹ kiếp, không phải ông bắt đầu từ việc học Đông y à? Cái tên phản bội, ông câm miệng lại đi.”

“Phi phi phi…”

“Phèo phèo…”

Ngay lập tức, cả hai bên đều đang phun nước bọt vào nhau, người đứng bên cạnh vội vàng né tránh.

“Chúng ta vẫn nên đi đi, bọn họ hung hăng quá.”

Xem như Triệu Thanh Hà đã mở rộng tầm mắt, đám người này đều là danh y, không ngờ đến bọn họ lại giao lưu như thế.

“Bác Thần, anh nói xem Đông y giỏi hơn, hay Tây y giỏi hơn?”

Vương Bác Thần cười nói: “Cái này có gì hay ho mà tranh giành, ai cũng có sở trường riêng mà, lĩnh vực phàm trần là như thế, nhưng lĩnh vực thần thì không phân chia khác biệt. Nếu như là anh, anh thích Đông y hơn, có một vài thứ của Đông y không phải chỉ là y thuật.”

“Cái thằng nhóc thối kia, cậu đang nói cái gì vậy hả, cậu dám nói Đông y và Tây y không khác biệt à? Rõ ràng bọn người học Đông y đều là lừa đảo.”

Bùi Đăng Khoa tức giận nói, lúc này ai cũng không chịu nhường ai, nó liên quan trực tiếp đến số tiền nghiên cứu của bọn họ trong ba năm tới.

Hội giao lưu y dược Ma Đô ba năm tổ chức một lần, bọn họ giao lưu với nhau cũng là vì muốn đánh thắng đối phương, sau đó có càng nhiều kinh phí hơn.

Khấu Thanh mỉa mai: “Sao vậy, chẳng lẽ nói sai à? Sống đến từng này tuổi còn không bằng cả một con chó, ngay cả một người trẻ tuổi mà cũng không bằng.”

Giang Thành đứng đầu khoa nhi Giang Nam: “Người trẻ tuổi thì biết cái gì, Bao Đình Cẩn, ông nói một chút đi.”

Mặc dù Bao Đình Cẩn là nhà phân phối thuốc đứng đầu Giang Nam, nhưng lúc này ông ta nào dám xen vào, thuận miệng nói: “Tôi chỉ là một người bán thuốc mà thôi, tôi không nên xen vào.”

Mặc dù đám người bên Đông y không phải là ít, nhưng mà người chủ lực có một mình Khấu Thanh, bọn người Bùi Đăng Khoa và Giang Thành đều là Tây y.