Thần Chủ Ở Rể

Chương 772




CHƯƠNG 772

Ngay cả mặt mũi của ông ta cũng không cho, sẽ nể mặt nhà họ Trần sao?

“Không phải chứ? Tổng trấn thủ Sa đến nhà họ Trần chúng ta rồi sao?”

“Tôi cảm thấy đây là đang nằm mơ, tổng trấn thủ Sa sao có thể tới nhà họ Trần chúng ta chứ?”

“Vừa rồi nhất định là ảo giác thính lực.”

Người của nhà họ Trần lũ lượt lắc đầu, khó lòng tin đây là thật.

Thật sự là quá dọa người rồi!

Cả người Trần Quốc Vinh đều trở nên run rẩy, ông ta cho rằng mình nghe nhầm, nhưng xoay chuyển ý nghĩ, ai dám mạo danh thống đốc Sa chứ?

Đợi khi tất cả mọi người của nhà họ Trần phản ứng lại thì Sa Tiệp đã dẫn một cảnh vệ đi vào.

“Tổng trấn thủ Sa, ngài… ngài…”

Trần Quốc Vinh kích động tới mức nói không mạch lạc, tin tức này một khi truyền ra, sau này ở Ma Đô gia tộc nào còn dám đối đầu với nhà họ Trần bọn họ?

“Ông cụ Trần Quốc Vinh đúng chứ? Chúc ông phúc thọ tề thiên. Không mời tự tới, xin đừng trách.”

Sa Tiệp khách sáo nói.

Trần Quốc Vinh vội nói: “Không dám không dám, tổng trấn thủ Sa mau ngồi, mau ngồi.”

Sa Tiệp cười ha hả, lại nói: “Lục Hưng Thịnh, ông ngược lại khá nhanh nhẹn.”

“Tổng trấn thủ Sa, lâu rồi không gặp, hôm nay hai chúng ta phải uống một ly.”

Lục Hưng Thịnh đáp lại.

Nhìn thấy một màn này, trái tim của mọi người nhà họ Trần sinh ra một loại cảm giác hoang mang, tổng trấn thủ Sa này sẽ không phải cũng vì Trần Ngọc mà tới chứ?

Ý nghĩ này dọa bọn họ giật mình!

Nếu ngay cả tổng trấn thủ Sa cũng là tới ra mặt cho gia đình Trần Ngọc, vậy sau này ai còn dám động tới gia đình này nữa?

Bây giờ, cho dù bà cụ muốn ép Trần Quốc Vinh đuổi gia đình Trần Ngọc đi, cũng đã không được rồi.

Sau này nếu ai dám tìm gia đình Trần Ngọc gây phiền phức, tin chắc ông cụ sẽ cho kẻ đó đi đời.

“Quý cô Trần Ngọc, cô là vì đất nước bồi dưỡng được một cậu con rể tốt, hôm nay tôi là tới gặp vị công thần này.”

Sa Tiệp nắm hai tay của Trần Ngọc, cười rồi nói.

Trần Ngọc không biết làm sao, ngay cả bản thân phải nói gì cũng quên rồi.

Triệu Thanh Hà ở một bên sững sờ.

Cô biết Vương Bác Thần là thế thân của thần chủ, nhưng cô hoàn toàn không ngờ: thế thân của thần chủ hữu dụng như vậy!

“Nên làm, đây là nên làm. Đứa trẻ Bác Thần này từ bé đã thông minh rồi.”

Trần Ngọc rõ ràng vẫn chưa khôi phục lại, nói chuyện cũng lắp bắp.

Nhà họ Trần bị gạt ra một bên đã nóng như lửa đốt, trong ánh mắt dường như đều có thể nhìn thấy ánh lửa, nóng hừng hực.