Thần Chủ Ở Rể

Chương 631




CHƯƠNG 631

“Bộ quần áo này của con đã mặc được hai năm rồi, ngay cả một bộ quần áo mới, một món đồ trang điểm con cũng không dám mua, tại sao hả? Còn không phải là bởi vì mọi người à. Mẹ luôn miệng nói mẹ là mẹ con, nhưng mẹ có quan tâm đến sự sống chết của con chưa, mẹ chê bai ba con không có năng lực, cao bay xa chạy với người đàn ông khác, ba con qua đời, mẹ có từng đến thăm ông ấy lần nào không. Mẹ và người đàn ông khác sinh ra một tên dã chủng, dựa vào cái gì lại kêu con nuôi nó, nó là em trai con ư.”

Chát!

Mẹ Lan thẹn quá hóa giận vung tay tát vào mặt Lan Tầm, tức giận không thể kiềm chế: “Tao làm mẹ mày, mày lại dám ăn nói với tao như thế, nếu như nói dã chủng thì mày mới là dã chủng đó, tao sinh mày ra đời thì mày phải nghe lời tao, quan tâm em trai làm cái gì, nó vẫn còn là con nít.”

Lỗ Tử Minh đầu nhuộm vàng chỉ thẳng vào mặt Lan Tầm mà mắng: “Mẹ nó, mày nói ai là dã chủng hả? Mày nói thêm một câu nữa xem, con đàn bà thối! Nếu như không phải mày cho ông đây tiền sinh hoạt thì mày có tư cách gì bắt ông đây gọi mày một tiếng chị, mày là cái thá…

Triệu Thanh Hà vẫn luôn kéo Vương Bác Thần đã không nhẫn nhịn được nữa, cô trực tiếp nới lỏng tay.

Răng rắc.

Vương Bác Thần đã không thể chịu đựng nổi hai mẹ con cực phẩm nhà này, anh lập tức bẻ gãy ngón tay đang chỉ trỏ của Lỗ Tử Minh.

“A, ngón tay của tao, tay của tao, buông tay tao ra, con mẹ nó mày buông tay tao ra nhanh. Lan Tầm, mày dám tìm đàn ông đến đánh tao, tao muốn chơi chết mày.”

Bốp!

Vương Bác Thần tán mạnh vào mặt cậu ta, đánh làm Lỗ Tử Minh nổi đom đóm mắt: “Cậu mắng chị cậu thêm một câu nữa xem?”

“Mày dựa vào cái gì mà đánh con trai tao, mày buông tay ra cho tao.”

Mẹ Lan tức giận thở hổn hển, giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào vào Vương Bác Thần, Vương Bác Thần liền trở tay đánh bà ta ngã xuống đất lăn vài vòng.

“Bà có xứng làm mẹ không?”

“Buông tay, buông tay tao ra nhanh lên. Tôi sai rồi, tôi không mắng nữa đâu, anh buông tay tôi ra đi.”

Lỗ Tử Minh đau đến phát khóc, dứt khoát quỳ gối cầu xin tha thứ.

Lan Tầm bị hai mẹ con bọn họ làm cho đau lòng, lau sạch nước mắt, ép buộc mình phải cứng rắn, không thèm để ý đến tiếng hét của bọn họ.

“Giết người, giết người rồi, cứu với, giết người rồi.”

Mẹ Lan đặt mông ngồi xuống đất, hai tay vỗ đùi, nhắm mắt lại gào lên như heo bị chọc tiết.

Vương Bác Thần hất cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Nếu còn không ngậm miệng, tôi lại đánh vào cái mồm rộng của bà đó có tin không hả.”

Nghe xong lời này, mẹ Lan hoảng sợ ngậm miệng lại, đàn bà chanh chua như bà ta chỉ sợ người dám đánh thật, càng xuống nước với bà ta thì bà ta lại càng mạnh miệng hơn.

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Các người muốn ba tỷ có đúng không, tôi cho các người, từ nay về sau Tầm không còn quan hệ gì với các người, nếu còn dám tìm Tầm, thế thì không đơn giản là chỉ gãy một ngón tay như thế đâu.”

Đây là lần đầu tiên mà Vương Bác Thần nổi giận với người bình thường.

Đều là mẹ.

Mẹ của anh vì anh mà liều mạng, thà rằng mình có chết thì cũng phải bảo vệ cho anh.