Thần Chủ Ở Rể

Chương 629




CHƯƠNG 629

Cho nên, Vương Bác Thần chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ qua cho hai gia đình đó, anh căn bản không có suy nghĩ như thế, cho dù là một chút.

Sở dĩ bây giờ còn chưa ra tay là bởi vì muốn ép chết bọn họ từng bước từng bước một, để bọn họ sợ hãi, để bọn họ tuyệt vọng.

Trong “Ghi chép hỏi đáp Hàn Sơn Thập Đắc”, Hàn Sơn hỏi: “Thế gian có người mắng tôi, chửi tôi, sỉ nhục tôi, cười tôi, khinh tôi, phỉ báng tôi, ác độc với tôi, lừa gạt tôi, tôi phải cư xử như thế nào?”

Thập Đắc nói: “Chỉ cần nhịn hắn, nhường hắn, kiên nhẫn với hắn, kính hắn, không cần để ý tới hắn, vài năm nữa, ngươi lại nhìn hắn.”

Vương Bác Thần đã từng trải qua lọai cảm giác bất lực và tuyệt vọng, những lời mà Thập Đắc nói đúng là quả rắm, nên đánh hắn, đánh hắn, đánh hắn, đánh hắn, tiếp tục đánh hắn, nếu như không phục, vậy thì cứ tiếp tục đánh hắn.

Bởi vì có cái gọi là chưa khổ như người, đừng khuyên người thiện.

Muốn để Vương Bác Thần tha thứ cho bọn họ, trừ phi nước sông Hoàng Hà chảy ngược.

Có một số chuyện không thể nào quên được.

Có một vài người không thể nào tha thứ.

Vương Bác Thần dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Kêu Lan Hiếu đền bù cho nhà họ Trần, Canh, sau này cậu để Trần Phong đi theo cậu đi.”

Canh Phong gật đầu: “Thuộc hạ đã biết.”

Lúc này, Triệu Thanh Hà gọi điện thoại tới: “Bác Thần, anh ở đâu vậy? Tầm bị người ta đánh kìa, anh mau đến đây đi, bọn em đang ở Tứ Hải Thương Thành, mấy người bọn họ không cho chúng em đi.”

“Anh đến ngay đây, Thanh Hà, bọn em đừng xảy ra xung đột với đối phương, tránh chịu thiệt thòi, chờ anh đến xử lý.”

Cúp điện thoại, Vương Bác Thần vội vàng chạy đến Tứ Hải Thương Thành.

Tầm vừa mới bị k1ch thích, bây giờ lại bị người ta đánh, Vương Bác Thần sợ cô ấy nghĩ quẩn sẽ làm ra chuyện gì đó không tốt.

Mà lúc này, Tứ Hải Thương Thành.

Một người phụ nữ trung niên chanh chua đánh Lan Tầm hai bàn tay rồi mắng chửi: “Cái con nhỏ ăn cháo đá bát, tao nuôi mày lớn như vậy, tao kêu mày cho em trai mày tiền mua nhà thì mày nói hết tiền, bây giờ tao kêu mày cho em trai mày tiền đặt cọc thì mày cũng nói là mày không có tiền, có ai làm chị như mày không hả, hả? Tao tạo điều kiện cho mày đi học là để mày giúp đỡ em trai mày, chút chuyện đó mà mày cũng không thể giúp, tao còn cần mày làm cái gì nữa. Kêu mày gả cho ông chủ hàn, tại sao mày lại từ chối?”

Lan Tầm che mặt tức giận, nước mắt ấm ức đảo quanh trong hốc mắt: “Mẹ, mẹ nói chuyện có đạo lý không chứ. Con vừa mới tốt nghiệp được một năm, con làm gì có tiền để em trai mua nhà mua xe. Từ nhỏ, trong mắt mẹ chỉ có em trai chứ chưa từng có đứa con gái này, ông chủ Hàn đó đã hơn năm mươi tuổi rồi, mẹ làm như vậy là muốn tốt cho con à? Mẹ có thể đừng bất công như thế được không, con là con gái của mẹ, chứ không phải là hàng hóa.”

Em trai của Lan Tầm đứng ở bên cạnh chơi game, không nhịn được mà nói: “Lan Tầm, chị nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ mẹ sinh tôi ra mà không sinh ra chị. Đúng là cho chị đi học uổng phí mà.”

Mẹ Lan lớn tiếng mắng chửi om xòm: “Hơn năm mươi tuổi thì sao chứ, có thể gả cho ông chủ Hàn là do mày may mắn, người ta lớn tuổi thì sao? Tài sản của người ta hơn hàng chục tỷ, vậy mà vẫn không xứng với mày à? Tao nuôi mày lớn như thế, cho mày đi học là vì cái gì, không phải là vì tiền cưới nhiều thêm một chút ư? Mày nói là tao bán con gái, đúng là tao bán con gái đó, tao nuôi mày chính là vì để bán mày thật nhiều tiền để tiết kiệm tiền cho em trai mày. Tao là mẹ mày, mày phải nghe lời tao, nếu không thì tao nuôi đứa con gái như mày để làm cái gì! Bây giờ mày lập tức trở về cùng tao, nếu không thì tao sẽ đánh gãy chân mày.”