Thần Chủ Ở Rể

Chương 607




CHƯƠNG 607

Cái gì?

Anh Vương?

Thầy Cung nhớ ra vài ngày trước có mấy giáo viên bàn tán với nhau, nói là có một vị anh Vương vì con gái mình mà đã bỏ ra vài trăm tỷ để mua lại nhà trẻ này.

Anh ta chính là anh Vương?

Thầy Cung bị dọa hồn bay phách lạc, đầu gối bất giác cong lại, bịch một tiếng quỳ ở dưới đất: “Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sẽ làm rõ mọi chuyện, tôi sẽ đi xin lỗi với con gái anh, tôi sai rồi, mong anh tha lỗi cho tôi, tôi không dám nữa.”

Vương Bác Thần nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái nào, lạnh nhạt nói với Trần Văn Bác: “Tự ông xử lý đi.”

Trần Văn Bác thở phào một hơi, xem ra anh Vương cũng không giận mình, ông ta quay đầu nhìn thầy Cung: “Đuổi cái tên cặn bã này ra ngoài, cùng lúc đó hãy thông báo với tất cả các đồng nghiệp trong ngành giáo dục ở thành phố Hà Châu, người này đạo đức đồi bại, vi phạm đạo đức nhà giáo, phẩm hạnh bất chính…”

Hết rồi, hết rồi, như vậy là muốn phong sát mình.

Thầy Cung trực tiếp ngất đi.

Thầy Cung bị đuổi đi, không có ai đồng tình với anh ta.

Trần Văn Bác đã nhắc nhở rất nhiều lần, giáo viên nhất định không thể thiên vị không công bằng với bất cứ bạn nhỏ nào, thầy Cung rõ ràng không nghe theo, điều này khiến Trần Văn Bác cảm thấy vô cùng mất mặt với Vương Bác Thần.

Nếu như là phụ huynh của gia đình bình thường thì thôi, cùng lắm Trần Văn Bác nhận lỗi với người ta là được, nhưng Vương Bác Thần là ông chủ của nhà trẻ này.

Ăn cơm của người ta, còn bắt nạt con gái người ta, ai mà vui cho nổi?

Thầy Cung hết thật rồi, những lời này của Trần Văn Bác làm anh ta không thể sống sót nổi ở thành phố Hà Châu. Hơn nữa, trong bất cứ một ngành nào đó, chỉ cần xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều biết, huống hồ gì Trần Văn Bác còn đặc biệt cho người thông báo với tất cả mọi người trong nghề.

Đừng nói là thành phố Hà Châu, cho dù ở nơi khác đi nữa thầy Cung cũng đừng hòng có thể tiếp tục theo nghề giáo.

Thầy Cung quỳ rạp xuống đất, đập đầu cầu xin tha thứ, bị Trần Văn Bác cho người ném ra ngoài.

Trần Văn Bác hận không thể đánh anh ta thêm vài cái.

Ông đây tuyển cậu là để cậu làm việc, chứ không phải để cậu hất đổ bát cơm của ông đây.

Sau đó, Trần Văn Bác tổ chức buổi họp phụ huynh vào buổi chiều, nói xin lỗi Dao Dao trước mặt tất cả giáo viên, phụ huynh và học sinh, cũng nói ba Dao Dao là anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ, cứu được ông cụ và bạn nhỏ ấy, cho nên quyết định thưởng cho bạn nhỏ Dao Dao hai hoa hồng nhỏ.

Dao Dao liền vui vẻ, vừa nghe thấy để cô bé nhận hoa hồng nhỏ là cô bé căng thẳng đến nỗi gương mặt nhỏ cứng đờ, mềm giọng nói ba là thần tượng của bé, sau này bé cũng muốn giống như ba mình, thấy việc nghĩa ra tay tương trợ, giúp đỡ người khác.

Là một người ba, nghe thấy con gái mình xem mình như là thần tượng, đây chính là niềm tự hào lớn nhất.

“Ha ha, con gái ba thật là, chút chuyện này có gì đâu mà nói chứ.”