Thần Chủ Ở Rể

Chương 58




CHƯƠNG 58

Nhất là nhà họ Lý lại quỳ gối dập đầu với Vương Bác Thần ở trước mặt nhiều người như thế, trở thành trò cười từ đầu đến cuối.

Đương nhiên ở hiện trường hôn lễ, bọn họ không tiện phát tát, nếu làm như vậy là không cho thần chủ thể diện.

Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn người Vương Bác Thần về nhà. Triệu Thanh Hà cảm thấy mình như đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện đến quá đột ngột.

Cô trở thành cô dâu được nhiều người chú ý, mà chồng của cô lại xuất hiện trong sự chú ý của mọi người, cầu hôn với cô.

“Bác Thần, mọi thứ đều là thật ư?”

Triệu Thanh Hà rơi nước mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.

“Là thật.”

Vương Bác Thần hôn lên vầng trán trơn bóng của cô.

“Xấu hổ, xấu hổ quá đi.” Dao Dao vội vàng che mắt lại, nhưng mà đôi mắt to phía sau khe hở giữa ngón tay lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

“Xem như cậu đã qua cửa.”

Trần Ngọc ôm lấy Dao Dao, hừ một tiếng.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, bà cụ Triệu dẫn theo Triệu Long đến nhà.

Trần Ngọc vội vàng bỏ Dao Dao xuống đi mở cửa, kinh ngạc nói: “Mẹ, anh cả, sao hai người lại đến đây?”

Bà cụ Triệu vui vẻ cười như là một đóa hoa cúc: “Mẹ ấy à, đến đây đón mọi người về nhà.”

Nói xong, hai người lại đi vào nhà rồi tiếp tục nói: “Lúc trước, dưới cơn nóng giận bà đã đuổi mọi người ra khỏi gia tộc, cũng là vì tức giận Vương Bác Thần Phụ lòng Thanh Hà lâu như thế, còn chống đối với bà. Haiz, làm gì có người bà nào mà không thương cháu gái mình được chứ? Bây giờ thấy Thanh Hà sống tốt như thế, bà cũng không còn tức giận nữa, cho nên bà với bác cả đến đây muốn đón mọi người về nhà.”

Triệu Long cũng cười nói: “Đúng vậy đó, chúng ta là người một nhà. Thanh Hà, cháu bị Vương Bác Thần Phụ lòng nhiều năm như thế, đương nhiên mọi người phải tức giận thôi. Bây giờ đã tốt rồi, cậu ấy đã muốn sống một cuộc sống đàng hoàng, lại có thể bổ sung cho cháu một hôn lễ long trọng như thế, mọi người cần phải tức giận làm gì nữa?”

Nghe thấy lời này, hai mẹ con Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà không thể tin được đây là thật, bà cụ Triệu và Triệu Long lại đến đây vì chuyện này.

“Mẹ à, mẹ không cần, không cần phải vậy đâu, là do chúng con không hiểu chuyện…” Trần Ngọc kích động lắp ba lắp bắp, bà cụ đến nhà, đây chính là lần đầu tiên.

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Cảm ơn bà nội, cảm ơn bác cả, cháu để mọi người nhọc lòng rồi.”

Vương Bác Thần lại không tin bọn họ sẽ có lòng tốt như vậy, anh lạnh lùng nói: “Nếu như mọi người là vì suy nghĩ cho Thanh Hà, vậy thì trả công ty Hoa Nguyên của ba vợ tôi lại đi.”

“Đừng có nói nhảm.”

Đến cùng, hai mẹ con Triệu Thanh Hà vẫn ngây thơ, luôn bị bà cụ chèn ép, bây giờ bà cụ bỗng nhiên lại hạ thấp mình đến đây, bọn họ lập tức không so đo những chuyện trước kia nữa.

Không ngờ tới là Triệu Long lại cười lên ha hả: “Lời này của Bác Thần rất đúng, mấy năm nay để Thanh Hà ở công ty chính là vì để học tập, có thể trở nên giỏi hơn, để điều hành công ty Hoa Nguyên. Bây giờ Thanh Hà đã trưởng thành rồi, bác cũng đã có thể yên tâm giao công ty Hoa Nguyên lại cho cháu, Hồng và Húc không học thành tài, cái nhà này còn phải dựa vào Thanh Hà cháu đây này.”

“Thật, thật ư?”

Tình thương đột nhiên lại xuất hiện làm Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc hoàn toàn mơ hồ.