Thần Chủ Ở Rể

Chương 529




CHƯƠNG 529

“Thần Chủ, tôi, Trần Diệu Tổ, không biết dạy con để nó làm chuyện ngu ngốc. Tôi đã đưa nó đến đây để thỉnh tội với ngài. Tôi đã đánh gãy tay chân của nó và giao nó cho Thần Chủ ngài xử lý. Ngoài ra, nhà họ Trần bằng lòng trả giá tất cả, cầu xin Thần Chủ tha thứ. Chỉ cần Thần Chủ ngài tha thứ cho nhà họ Trần, Trần Diệu Tổ tôi sẵn sàng lấy cái chết đền tội.”

Ánh mắt Trần Diệu Tổ tối tăm, sau khi biết những gì con trai thứ hai của mình đã làm, ông biết bản thân khó tránh khỏi cái chết.

Vì vậy, quyết định cuối cùng mà ông đưa ra là dùng cái chết của bản thân và con trai thứ hai, cùng tài sản của nhà họ Trần để đổi lấy cơ hội sống cho những người còn lại trong nhà họ Trần.

Ở điểm này, ông ấy đã làm tốt hơn Chu Chấn Nam vô số lần.

Chu Chấn Nam mãi đến lúc chết mới nhận ra, nhưng tiếc là đã quá muộn.

Vì vậy, nhà họ Chu bị tiêu diệt.

Trần Diệu Tổ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy. Ngay cả khi ba mình là hoàng đế Tinh Châu còn sống, ông cũng không cảm thấy áp lực lớn như vậy.

“Thần Chủ, tôi sai rồi. Tôi không biết thân phận của người phụ nữ kia. Chu Võ đưa tới tổng cộng năm người phụ nữ. Tôi chỉ nghĩ họ đều là nữ minh tinh và người mẫu. Tôi thực sự không biết thân phận của cô ấy. Thần Chủ, tôi chưa từng chạm vào người phụ nữ đó, tôi bằng lòng nhận tội, tôi bằng lòng nhận tội, cầu xin ngài tha cho ba tôi, xin ngài tha cho ba tôi.”

Trần Anh Kiệt tứ chi bị Trần Diệu Tổ đánh gãy, nằm trên cáng gào khóc.

Từ nhỏ đến lớn, vì biết mình không phải là người thừa kế của nhà họ Trần nên anh ta cam tâm làm một tên quần là áo lượt để tránh lục đục nội bộ nhà họ Trần.

Anh ta thực sự là một tên ngốc sao?

Không hề.

Anh ta chỉ dùng cách này để nói với ba và anh cả của mình rằng anh ta sẽ không tranh giành quyền đoạt lợi, sẵn sàng làm một kẻ quần là áo lượt suốt đời.

Vì vậy, anh ta thoả sức ăn uống vui chơi.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ xảy ra chuyện.

Nếu anh ta biết người phụ nữ đó có lai lịch như vậy thì cho anh ta một ngàn lá gan anh ta cũng không dám.

Là một tay ăn chơi, Trần Anh Kiệt chưa từng gây thù chuốc oán với gia tộc nào trong suốt bao nhiêu năm qua, có thể thấy anh ta không phải kẻ ngốc mà chỉ dùng thân phận ăn chơi để ngụy trang cho bản thân.

“Ai bắt cô ấy đi.”

Vương Bác Thần không hề cảm động vì hai cha con cầu xin chết thay cho nhau.

Nhà họ Trần phát triển tới ngày hôm nay sao có thể không dùng vài thủ đoạn bẩn thỉu được? Nếu không sớm đã bị ăn đến nỗi không tìm được cả xương.

Vì vậy, Vương Bác Thần không thông cảm.

Bây giờ, chỉ là hoán đổi vị trí mà thôi, nếu anh không có quyền thế như hiện tại mà chỉ là một người bình thường, thì liệu Trần Diệu Tổ băng qua đường xá xa xôi để đến đây xin được chết hay không?

Nếu anh chỉ là một lính giải ngũ, liệu Trần Diệu Tổ có đánh gãy tay chân của Trần Anh Kiệt vì Trần Anh Kiệt đã hại một người phụ nữ vô tội hay không?

Nghe như chuyện cười!

Nếu là thế thật, cho dù Vương Bác Thần đến nhà họ Trần quỳ xuống cầu xin sự thương xót, Trần Diệu Tổ cũng sẽ không quan tâm, chỉ cho người xử lý anh để đảm bảo thanh danh nhà họ Trần sẽ không bị tổn hại mà thôi.

Vào lúc này, Trần Diệu Tổ thú nhận và sẵn sàng hiến mạng sống của mình, chẳng qua là vì ông ta không thể đánh bại Vương Bác Thần mà thôi!