Thần Chủ Ở Rể

Chương 398




CHƯƠNG 398

“Đúng đúng đúng, hiện giờ mối quan hệ của Triệu Thanh Hà với nhà họ Hồ và nhà họ Ngô vô cùng tốt, trước tiên chúng ta chặt đứt hai nhà đó, một mình Triệu Thanh Hà, cô ta cũng không làm nổi trò trống gì.”

Tên cáo già Triệu Long nở nụ cười gian xảo.

Triệu Hồng cười một cách nham hiểm nói: “Con sẽ tận dụng mối quan hệ với Jonh, trước tiên là ép chết nhà họ Ngô với nhà họ Hồ, buộc ngừng công trình của Triệu Thanh Hà. Với lại ba à, ba đem tư liệu có liên quan tới Vương Bác Thần đến cho con một phần đi, tất cả người liên quan tới anh ta, một người con cũng không buông tha! Buổi chiều Jonh sẽ tới nhà chúng ta, các người biểu hiện tốt một chút, đây là cơ hội tốt cho nhà họ Triệu chúng ta.”

Nhà họ Ngô.

Ngô Kỳ Long chỉ vào Bạch Liên Thành, lạnh lùng mắng: “Bạch Liên Thành, ông tốt nhất nên thu hồi tâm tư của mình lại đi, ngài Vương không để ý tới ông chính là may mắn lớn nhất của ông đó, biết không? Ngài Vương không phải là người ông có thể đặt tâm tư trèo cao được đâu.”

Sắc mặt Bạch Liên Thành lập tức thay đổi, ông ta nhíu mày nói: “Lão Ngô, không tới nỗi như vậy chứ? Lời nói này của ông thật sự làm tổn thương người ta quá rồi đó.”

Ngô Kỳ Long liếc mắt nhìn ông ta nở nụ cười lạnh nói: “Tổn thương ông à? Bạch Liên Thành, nếu không phải vì chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi thì ông đây cũng không rảnh mà để ý tới chuyện sống chết của ông đâu, hiểu không?”

“Ông cũng đừng có nghe ngóng về ngài Vương, cũng đừng nghĩ chạy tới xin lỗi, sau này có cơ hội tôi sẽ tìm ông. Nhưng mà, nếu ông dám chạy tới quấy rầy ngài Vương thì ông sống chết thế nào cũng chưa biết được đâu.”

“Bạch Liên Thành, ông nhớ kỹ cho tôi, ngài Vương là người mà ông vĩnh viễn không thể nào trêu chọc được, đừng nói đến việc ông có vài nghìn tỷ, nhà họ Ngô tôi cũng có gia sản trên chục nghìn tỷ, nhưng không tính là gì cả? Đến xách giày cho ngài Vương cũng không xứng!”

 

Vẻ mặt Bạch Liên Thành khẽ kinh ngạc, ông ta không ngờ tới việc người quen biết với ông ta nhiều năm như Ngô Kỳ Long lại nói ra lời nói như thế.

Không phải là quá coi trọng anh sao.

Ban đầu ông ta cho rằng Vương Bác Thần lợi hại nhất ở chỗ thân phận của anh, là thầy của thần y Hoa, nhưng điều đó cũng không tới mức khiến cho gia chủ của nhà họ Ngô là Ngô Kỳ Long sợ hãi tới như thế này.

Không sai, chính là sợ hãi.

 

Ở trong mắt Ngô Kỳ Long, ông ta thấy được nỗi sợ hãi, thấy được sự thần phục!

Ngô Kỳ Long là gia chủ của nhà họ Ngô, đáng lẽ không nên có chuyện này!

Ông ta còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng Ngô Kỳ Long sớm đã đoán được tâm tư của ông: “Cái gì cũng đừng nên hỏi, cái gì cũng đừng động tới, tôi nói thêm với ông một câu như này, chỉ cần chuyện liên quan tới ngài Vương, tốt nhất ông đừng động vào, chúng ta không có tư cách nhúng tay vào chuyện của ngài Vương, ông hiểu chưa?”

Bạch Liên Thành không thể nào tin được nhìn chằm chằm Ngô Kỳ Long.

Ngô Kỳ Long hít một hơi thuốc thật sâu, ánh mẳt xa xăm nói: “Có một số việc, vẫn là không nên biết thì tốt hơn, ông biết càng nhiều thì chỉ càng thêm sợ hãi.”

Vẻ mặt Bạch Liên Thành thay đổi hoàn toàn, nhìn bộ dạng này của Ngô Kỳ Long, ông ta lập tức im bắt không dám mở miệng hỏi.

Ông ta đem tất cả câu hỏi nuốt ngược trở vào bụng.