Thần Chủ Ở Rể

Chương 320




CHƯƠNG 320

Có người cười khà khà quái gở nói: “Nhà họ Lý nếu xảy ra chuyện, chuyện làm ăn của mọi người đều sẽ chịu ảnh hưởng, đặc biệt là những người làm ăn ở nước ngoài như chúng ta, cắt đứt con đường phát tài của người khác như giết cha mẹ của người ta, Vương Bác Thần ra tay với nhà họ Lý các ông chính là cắt đứt con đường làm giàu của chúng tôi, đối địch với chúng tôi! Quen biết vài người thì rất ghê gớm sao? Tôi ngược lại muốn xem thử, cậu ta chết như nào!”

Lý Kiệu u ám nói: “Vậy thì cảm ơn các vị, vợ của Vương Bác Thần, tên Triệu Thanh Hà, con gái tên Vương Nguyệt Dao, mẹ vợ tên Trần Ngọc, tôi sẽ gửi tư liệu và địa chỉ nhà của bọn họ cho các vị. Tôi muốn để cậu ta biết, dám đối đầu với nhà họ Lý tôi, tôi khiến cả nhà cậu ta chết hết!”

“Yên tâm, nếu cậu ta ngày mai đến, vậy chúng ta sẽ ở trước mặt cậu ta, giết vợ và con gái của cậu ta.”

“Không sai, cứ làm như vậy, bắt người nhà của cậu ta lại trước, nhất định phải để cậu ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!!”

Đám người lão Cổ ông một câu tôi một câu, bàn luận giết thế nào mới có thể chấn nhiếp.

Còn thất bại.

Ha ha, sao có thể thất bại chứ?

Một lính giải ngũ mà thôi, cho dù quen biết ít người, cho dù họ lợi hại một chút thì có thể mạnh tới đâu chứ?

Bọn họ căn bản không để Vương Bác Thần vào trong mắt, chỉ xem anh thành một con kiến hơi mạnh một chút mà thôi.

“Ba, hôm qua con nhìn thấy ông cụ đó rồi, ông còn sờ đầu của con.”

Nguyệt Dao đeo ba lô nhỏ, nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời này, bước chân của Vương Bác Thần khựng lại, trong mắt vụt qua một tia sát cơ!

Quản gia Kim Nguyên của nhà họ Lý!

Lão già này vậy mà dám tìm tới con gái của mình!

Ông là đang muốn chết!

“Ba, ba làm sao vậy?”

Nguyệt Dao không hiểu nên hỏi, vuốt cặp lông mày đang nhíu chặt của Vương Bác Thần.

Sát khí trên người Vương Bác Thần lập tức biến mất, nghiêm nghị nói: “Đó là người xấu, sau này đừng nói chuyện với người lạ, biết không?”

“Ồ ồ.”

Nguyệt Dao ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Chính là giống những người xấu bắt con lần trước sao?”

“Phải.”

Vương Bác Thần gật đầu.

Nguyệt Dao không quên!

Lần trước, đám người Triệu Hồng bắt cóc Nguyệt Dao, để lại bóng ma tâm lý cho cô bé.

Cô bé nhớ mãi.

Cô bé mãi không quên được.

Đứa trẻ này, đã chịu khổ quá nhiều.

Nhưng cô bé quá hiểu chuyện, sợ ba mẹ lo lắng, cho nên luôn tỏ ra rất vui vẻ.

Trái tim của Vương Bác Thần rất đau.