Thần Chủ Ở Rể

Chương 1603




Chương 1603

Lâm Thiên Thành hít sâu vào một hơi, ý của lão tổ là ông ta sẽ đi làm chó cho Thiên đình, nhẫn nhục để làm việc lớn, cáo mượn oai hùm, dùng sức mạnh của Thiên Đình để trấn áp những gia tộc định ra tay với nhà họ Lâm.

Nhưng trong lòng ông ta thật sự không cam tâm, có ai muốn đi làm chó cho người khác chứ?

Nhưng với tình hình hiện tại của nhà họ Lâm, chỉ có duy nhất con đường đó có thể đi.

“Thiên Thành hiểu rồi.”

Đúng vào lúc đó, một tên hạ nhân tới bẩm báo, nói Chung Vũ dẫn thần y Lâm tới rồi.

Lâm Thiên Thành hành lễ rồi nói: “Lão tổ, con đi đây.”

“Lâm gia chủ, vị này chính là Thần y Lâm mà lúc trước tôi đã nói với ông.’ Chung Vũ giới thiệu với Lâm Thiên Thành.

Vương Bác Thần nhìn sắc mặt trắng nhợt của Lâm Thiên Thành và những tơ máu trong mắt, trong lòng không khỏi thâm cười lạnh.

Nhà họ Lâm thành như bây giờ, Lâm Thiên Thành nhất định rất khó chịu.

Nhưng như vậy mới là gì chứ?

Nhưng so với những tổn thương mà nhà họ Lâm đã gây ra cho mẹ và gia tộc Hiên Viên thì đây mới chỉ là món khai vị thôi.

Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, Lâm Thiên Thành, ông cứ từ từ đón nhận.

Lâm Thiên Thành gật đầu, tùy tiện đánh giá Vương Bác Thần rồi nhàn nhạt nói: ị “Ông thật sự hiểu nghịch tử thập tam châm sao?”

Nghe thấy lời này, Chung Vũ chau mày.

Lâm Diệp là người ngang ngạnh, bất tuân, chỉ sợ lời này của Lâm Thiên Thành đã đắc tội đến Lâm Diệp.

Quả nhiên, thái độ thù địch của Vương Bác Thần thể hiện rõ qua sự ngạo mạn, anh nói: “Sao vậy, không lẽ ông đây còn phải báo cáo với ông sao? Một người sắp chết mà còn dám chất vấn y thuật của ông đây sao?”

“Hỗn xược!”

Ánh mắt của Lâm Thiên Thành trở nên đáng sợ.

“Câm miệng!”

Vương Bác Thần lập tức đáp trả: ‘Cầu ông đây chữa bệnh thì thái độ đàng hoàng một chút, ông tưởng ông là ai chứ? Ông đây phải xem sắc mặt của ông sao? Đây chính là đạo tiếp khách của nhà họ Lâm các ông sao?”

Nói xong, anh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Chung Vũ, nói: “Ông già, lúc đến đây ông đâu có nói như vậy, đây chính là người mà ông câu xin tôi chữa bệnh cho sao? Ông đây không hầu hạ nữa, muốn chết thì chết.”

Chung Vũ lập tức giảng hòa: “Thần y Lâm hãy bớt giận, Lâm gia chủ vẫn chưa biết về y thuật của ông, nhà họ Lâm vừa xảy ra chuyện, Lâm gia chủ hoài nghi cũng là chuyện thường tình. Tôi tin là không phải Lâm gia chủ cố tình làm khó đâu.”

Rồi lại nói với Lâm Thiên Thành: “Lâm gia chủ, ông không nên hoài nghi thần y Lâm, bệnh của tôi là do thần y Lâm chữa khỏi đấy.

Lâm Thiên Thành giả vờ cười rồi nói: ‘Quả nhiên những người có năng lực, tính tình đều không vừa, chỉ đùa với thần y Lâm một chút thôi, ông đừng để bụng. Nếu thần y Lâm đã nhìn ra được tình hình của tôi thì không biết Lâm thần y có chữa được không?”