Chương 1600
Chung Vũ không quan tâm đ ến sự thiếu tôn trọng trong giọng điệu của Vương Bác Thần, bình thản nói: “Mọi việc đều do con người tạo ra. Cổ tộc ẩn thế có mâu thuân ngầm với Thiên Đình, bây giờ chỉ cần một người đứng ra. Nếu Lâm thần y đồng ý, nhà họ Chung tôi bằng lòng ủng hộ, nếu không đồng ý, coi như lời lão nói là nhảm nhí, nhưng lão đã dám nói ra lời này, đương nhiên có cái để dựa vào.”
“Thiên Đình đúng là rất mạnh, nhưng Thiên Tuyệt và Thiên Đình xưa nay không hợp nhau. Diệt nhà họ Lâm chỉ là bước đầu tiên, những gia tộc như nhà họ Dạ, nhà họ Phượng, nhà họ Tôn, nhà họ Mặc, nhà họ Châu, chỉ cần cho họ đủ lợi ích, họ sẽ đứng lên. Tuy rằng hiện tại ngoài mặt thì thân phục Thiên Đình, chỉ là thời cơ còn chưa tới.
Vương Bác Thần cười khẩy nói: “Chẳng lẽ hiện tại đã tới rồi?”
Chung Vũ gật đầu: ‘Đúng vậy, Vương Bác Thần đã xuất hiện, mọi người đang theo dõi. Lần này Vương Bác Thần phá tung nhà họ Lâm, rồi được người khác giải cứu. Lần sau anh ta xuất hiện, nói không chừng có thể ngưng tụ vật chất có thần tính. Đây chính là cơ hội! Mặc dù Vương Bác Thần chỉ là sản phẩm thử nghiệm của Thiên Đình, nhưng lẽ nào không phải là sản phẩm thử nghiệm của cổ tộc ẩn thế? Mọi người đều đang nhìn chăm chằm vào anh 1a.
“Năm vị đại thần lão Thiên Đình đều muốn thành thần, chả lẽ lão tổ nhà họ Lâm lại không muốn? Những người trong Thiên Tuyệt không muốn à? Những cường giả ở ẩn khác không muốn sao? Vì vậy, Vương Bác Thần chính là nguyên nhân của sự hỗn loạn. Thiên Đình muốn kiểm soát tình hình chung, cũng không dễ dàng như vậy, trừ khi giết hết những người đó. Trong thế giới tranh đấu này, ai lại cam tâm ở ẩn? Ai lại không muốn tham gia?
“Trong thế giới tranh đấu này, đánh thì sống, lùi thì chết. Cơ hội đều giành được từ trong tranh đấu, cho nên, nếu hai bên chúng ta trước mắt đã có quan hệ khá tốt, thì tại sao không hợp tác trước? Nhà họ Chung bọn ta muốn thượng vị, Lâm thần y cũng cần phải tu luyện, tài nguyên, chia hai tám đối với nhà họ Chung chúng tôi mà nói quả thực thu ít hơn chỉ, để thể hiện sự thành ý của nhà họ Chung chúng tôi, chia sáu bốn, đây chính là giới hạn tối đa mà nhà họ Chung chúng tôi có thể chấp nhận.
Vương Bác Thần khinh thường nói: ‘Lão già, ông nói nhiều như vậy, không phải chỉ muốn tôi nhường một bước sao? Tôi cũng không phải loại người khó nói chuyện, ông đã nhường một bước rồi, vậy tôi cũng sẽ nhường một bước, chia bảy ba, đồng ý thì hợp tác, không đồng ý thì miễn đi.”
Chung Vũ nghiến răng nói: ‘Được, bảy ba thì bảy ba. Nếu đã như vậy, tiếp đây lão sẽ mang Lâm thần y tới nhà họ Lâm, việc đối phó với lão tổ nhà họ Lâm giao cho Lâm thần y.”
Vương Bác Thần giả vờ không thèm để ý nói: “Đừng nói nhảm nữa, lập tức khởi hành.
Trong mắt Vương Bác Thần lóe lên một tia lạnh lấo, anh vốn còn đang nghĩ cách tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lâm, anh, Tháp Linh và Nhạc Ẩn Long đều muốn tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lâm. Rất khó để diệt sạch toàn bộ, không tránh khỏi sẽ có người lọt lưới.
Nhưng nếu có nhà họ Chung thu dọn chiến trường, không sợ người của nhà họ Lâm chạy thoát!
Lâm Thiên Thành, ông lại tới đây!
“Tìm thấy thần y Lâm rồi sao? Lập tức đem người đến đây.”
Nhà họ Lâm, sau khi nhận được điện thoại của Chung Vũ, Lâm Thiên Thành lập tức trở nên phấn khởi.
Nếu Lâm Diệp thật sự có thể chữa được bệnh của mình thì ông ta có lòng tin sẽ đưa nhà họ Lâm trở lại đỉnh cao một lần nữa.
“Thăng tạp chủng!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi.
Vương Bác Thần từ tay ông ta lấy đi hơn nguồn tiền tu luyện hơn 90 triệu tỷ của nhà họ Lâm, rồi lại hại chết toàn bộ lực lượng trung thành của nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm đại loạn.
Cuối cùng, nếu không phải lão tổ của nhà họ Lâm tỉnh lại thì e rằng gia đình này đã xong đời rồi.
Mặc dù lão tổ xuất hiện làm người trong tộc kinh sợ nhưng bọn họ đều có ý oán trách.