Chương 1598
Chung Vũ đứng dậy, cười như một con cáo già.
Cùng lúc đó, sắc mặt ông ta hơi thay đổi.
Nhìn hai người bên cạnh Vương Bác Thần, sắc mặt Chung Vũ hơi thay đổi.
Mới hơn một tháng không gặp, bên cạnh Lâm Diệp thế mà lại có hai cường giả.
Ông ta không thể nhìn thấu thực lực của ô ng già đó.
Mà thanh niên kia lại là Linh Đài cảnh bát trọng!
Thế lực đẳng sau Lâm Diệp quả thực không đơn giản.
Lúc này, Vương Bác Thần lại biến thành con bạc kiêu ngạo, cố chấp Lâm Diệp, bắt chéo chân nói: “Ông già Chung, ông nghe nói nhà họ Chung các ông tìm ông đây, có chuyện gì vậy?”
Chung Vũ đánh mắt, Chung Võ và đám con c háu còn lại lập tức rút lui, sau đó nói: “Tôi muốn làm một giao dịch với Lâm thần y, khám cho Lâm Thiên Thành, gia chủ nhà họ Lâm, Lâm thần y có bằng lòng không?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: ‘Lão già Chung, có chuyện gì thì nói thẳng với ông đây, không cần vòng vo như vậy, trên đời này, chẳng có ai là ông đây không dám chọc. Đã là một giao dịch, hẳn không đơn giản chỉ là chữa bệnh cứu người như vậy?”
Chung Vũ cười, xảo quyệt nói: “Tôi chỉ sợ Lâm thần y sẽ không dám.”
Vương Bác Thần khép hờ mắt: “Ông đây không dám? Giao dịch mà ông nói là muốn nhà họ Lâm phải không?”
Chung Vũ ánh mắt lấp lóe: “Nói chuyện với người thông minh quả là đơn giản, vậy tôi nói thẳng, nhà họ Chung chúng tôi muốn thượng vị!”
Vương Bác Thần giả vờ khinh thường nói: “Muốn thượng vị có gì khó đâu? Giết sạch nhà họ Lâm không phải là được rồi à? Nhà họ Chung các người có tí gan này cũng không có sao? Muốn mượn tay tôi? Nghe nói nhà họ Lâm bây giờ tổn thất nặng nà, lẽ : nào nhà họ Chung các người không xử nổi nhà họ Lâm hiện tại?”
Chung Vũ lúng túng cười, nói: ‘Mặc dù nhà họ Lâm đã bị Vương Bác Thần giết mất một tốp lớn cường giả nòng cốt, nhưng dù sao cũng là một gia tộc hàng đầu, là cổ tộc đã tồn tại hàng nghìn năm, lạc đà gây còn lớn hơn ngựa. Nhà họ Chung chúng tôi quả thực không thể so sánh được. Hơn nữa, mặc dù lão tổ của nhà họ Lâm bị thương nặng, nhưng ông ta suy cho cùng vẫn là cường giả Thông Thần cảnh, rất khó đối phó, hơn nữa Lâm Thiên Thành còn là Thần Kiều cảnh tứ trọng. Sức mạnh gốc rễ nhà họ Chung chúng tôi có thể áp chế nhà họ Lâm, nhưng không có lực chiến cao cấp…
Vương Bác Thần giả vờ mất kiên nhãn, nói: “Được rồi, tôi hiểu ý của ông, ông già ông vòng vo quanh co nấy giờ chỉ muốn mượn sức của tôi để đối phó với lão già nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành thôi chứ gì?
Không phải không thể, nhưng nhà họ Chung các ông trả nổi không?”
Chung Vũ vừa nghe thấy câu này, trông có vẻ là có hi vọng rồi.
Chỉ cần Lâm Diệp đồng ý, cho dù họ phải trả giá gì, chỉ cần có thể dâm lên nhà họ Lâm để thượng vị, thì đối với nhà họ Chung mà nói đều có lợi.
Chung Khuông ở bên cạnh cười hỏi: “Không biết điều kiện của Lâm thần y là gì?
Vương Bác Thần chậm rãi nói: ‘Muốn ông đây ra tay rất đơn giản, tôi muốn 80% công pháp và tài nguyên của nhà họ Lâm. Công pháp cao cấp, chúng ta chia đều, không quá đáng đúng không?”
Hai cha con nhà họ Chung liếc nhau.
Lâm Diệp ngoạm một miếng không hề nhỏ.
Cả 80%I Như thế thì, nhà họ Chung bọn họ chẳng khác nào chỉ húp một ngụm canh, mà còn là đồ thừa.
Phải biết là, nhà họ Lâm mặc dù đã mất lực lượng trụ cột nhưng vẫn là một gia tộc hạng nhất.